Máu tươi từ bầu trời rơi xuống, Chuẩn Thánh hoàng tộc Hướng Lỗ triệt để hồn phi phách tán, đến chết hẳn cũng không nghĩ tới mình sẽ chết thê thảm như thế, bị minh hữu dùng một tay bóp chết.
Hắn kỳ vọng vào sức mạnh của thánh quốc, mong muốn dựa vào núi lớn, cuối cùng chỉ là một trò cười đáng buồn..
Toàn bộ quận Lô Hề yên tĩnh vô củng, ai cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế.
Thánh quốc minh hữu?
Chỗ dựa?
Ai ai cũng ngạc nhiên vô cùng, như đang nằm mộng vậy.
Tình huống này là thế nào a!
Nụ cười của Hướng Nghị Tuần đông cứng lại trên mặt, ánh mắt ngốc trệ, giống như là bị đóng băng, đứng ở đó không nhúc nhích.
Đây là cái mẹ gì!
Tan Tư Bội bất động tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc cùng hoảng sợ vô cùng, minh hữu cường đại thần thần bí bí mà hoàng tộc nói, chẳng lẽ chính là đây...?
Sắc mặt đám nguyên lão hoàng tộc tái nhợt, kinh hoảng tới cực điểm.
Chỉ có bọn hắn mới biết mình đã phạm phải sai lãm ngu xuẩn nghiêm trọng cỡ nào.
Kỳ thật sách cổ kia căn bản không ở trong tay hoàng tộc, mà trong tay Tịch Thiên Dạ, là di vật Tịch Chấn Thiên lưu lại năm đó.
Nguyên bản, hoàng tộc cho rằng chỉ cần giết Tịch Thiên Dạ, vậy thì di vật của Tịch Chấn Thiên tự nhiên sẽ rơi vào tay bọn họ. Đến lúc đó, có sách cổ trong tay, Thiên Dương thánh quốc sẽ không biết bọn họ đang lừa gạt bọn chúng.
Thiên Dương thánh quốc vừa mới tới quận Lô Hề, hoàng tộc tự nhiên cho rằng bọn họ không biết sự tình năm đó của cha Tịch Thiên Dạ.
Nhưng rất hiển nhiên, bọn hẳn đánh giá thấp năng lực tình báo cùng trí tuệ của Thiên Dương thánh quốc.
Tin tức hoàng tộc không có sách cổ đã bị Thiên Dương thánh quốc biết được, việc bị lừa gạt khiến Thiên Dương thánh quốc phẫn nộ.
Tất cả thành viên hoàng tộc đều run lẩy bẩy, ánh mắt tuyệt vọng, vốn cho là đứng ở thế át chủ bài bất bại, trong nhát mắt hóa thành hư vô. Tất cả kế hoạch cùng mưu lược, cuối cùng biến khéo thành vụng.
"Dám lừa gạt thánh quốc chúng ta, thứ không biết chết sống, thánh khí kia xem như bồi tội đi”
Âm thanh băng lãnh kia vang lên lần nữa, sau. một khắc, liền có một đạo ánh sáng màu xanh ngút trời đến, hóa thành một bàn tay to lớn, chộp lấy Phá Sơn Thánh Hoàn, lực lượng kinh khủng khiến hư không đều chấn động một hồi
Phá Sơn Thánh Hoàn nguyên bản bị Thần Chỉ Thủ của Tịch Thiên Dạ ngăn chặn, nhưng bị bàn tay lớn màu xanh kia chấn vỡ trong nháy mắt, cướp lấy.
Ầm!
Thân thể của Tịch Thiên Dạ rung động, bổng lui lại vài chục bước, mỗi một bước, sắc mặt liền tái đi một phần, cuối cùng tái nhợt như tờ giấy, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Vết thương trên người hẳn điên cường rạn nứt, dày đặc giống như mạng nhện, lượng lớn máu tươi thẩm thấu ra, phẳng phất như là pha lê, sau một khắc sẽ triệt để vỡ vụn.
Bàn tay lớn màu xanh kia mạnh mẽ bắt lấy Phá Sơn Thánh Hoàn, lóe lên biến mất trên không trung.
Con ngươi Tịch Thiên Dạ co lại, sắc bén tới cực điểm, nhìn chấm chăm vào chỗ sâu trong Hoang Cổ thành, trong mắt tràn đầy băng lãnh.
Thị uy!
Thánh Nhân núp trong bóng tối kia thị uy với hắn!
Quận Lô Hề tĩnh lặng, ai cũng không ngờ rằng cuối cùng sẽ có kết quả như thế, Thánh Nhân trong truyền thuyết cũng nhúng tay vào, đây chính là thánh tích a.
"Thật bá đạo!”
Biểu lộ của Chúc tam nương khó coi vô cùng, đau lòng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, một kích của Thánh Nhân còn gây nhiều tổn thương hơn so sáu tên Chuẩn Thánh trước đó cộng lại.
Muốn cướp thánh khí liền cướp thánh khí đi, sao còn muốn đả thương người ta, dù là tu thành Thánh Nhân mà sao lại không quang minh lỗi lạc như thế.
Dân chúng trong quận Lô Hề đều lộ ra thần sắc bi ai, trước mặt Thánh Nhân, sinh linh chư thiên đầu như sâu kiến a.
Nói giết liền giết, nói đoạt liền đoạt
Phá Sơn Thánh Hoàn nguyên bản là chiến lợi phẩm của Tịch Thiên Dạ, lại bị một Thánh Nhân tự nhiên như ruồi cướp đi, không có biện pháp nào.
"Không thành thánh, cuối cùng vẫn chỉ sinh hoạt tại thế giới của phàm nhân."
Vệ Trường Phong khế thở dài.
Tịch Thiên Dạ phong hoa tuyệt đại, mạnh mẽ vô. song. Nhưng không thành thánh, ở trước mặt Thánh Nhân vẫn chỉ là sâu kiến
“Hắn là thiên kiêu tịch thị nhất tộc, sớm muộn có. một ngày sẽ thành thánh.”
Tịch tộc nhìn chằm chằm vào bầu trời, tràn đầy tức giận cùng không cam tâm.
Tịch Thiên Dạ không nói gì, lặng lẽ nhìn vào hư không, bỗng giậm chân một cái, Hậu Thổ chỉ lực trong phương viên vài trăm dặm bỗng bốc lên, nhao nhao chui vào trong cơ thể của Tịch Thiên Dạ, tu bổ thân thể và khôi phục nguyên khí của hắn.
Nhưng mà, lần tổn thương này thực sự quá nghiêm trọng, dù cho đại địa cung phụng đều không thể khôi phục như ban đầu, chỉ là hơi tốt một chút mà thôi, không có mấy ngày tính dưỡng căn bản không có khả năng khôi phục.
"Ngươi có vẻ không phục?”
Một đạo bóng đen quỷ dị đột nhiên xuất hiện sau lưng Tịch Thiên Dạ, u ảnh kia tới vô thanh vô tức, không có dấu hiệu nào, tựa như đột nhiên xuất hiện.
“Bất kính, không phục thánh uy, tội chết.”
Âm thanh lạnh lẽo kia phảng phất như lời nói của thiên địa, tuyên án vận mệnh người khác.
Sau một khắc, một đạo đao quang sáng chói vô cùng chén ngang hư không về phía Tịch Thiên Dạ.
Ai cũng không nghĩ sẽ xuất hiện một màn này.
Ai cũng chưa kịp phản ứng, không ai biết biết vì sao sau lưng Tịch Thiên Dạ lại đột nhiên có thêm một thân ảnh.
Con ngươi mọi người co rụt lại, có người đánh lén!
Tại thời điểm Tịch Thiên Dạ khôi phục thương thế, thế mà lại có người thừa dịp bất ngờ, đột nhiên phát động tấn công.
Mà tu vi người kia còn đáng sợ tới cực điểm, vừa xuất hiện liền phẳng phất như đứng ở trung tâm thế chúa tể áp đảo cả chín tầng trời.
Thánh giả!
Tuyệt đối là tuyệt đại Thánh giả!
Rất nhiều Đại Tôn đều nhận ra kia là Thánh Nhân, chỉ có Thánh Nhân mới có khí tức đáng sợ như vậy.
Đao quang kinh khủng kia ngang qua vòm trời, quét sạch trời cao, nhưng vẫn không có bổ trúng lên người Tịch Thiên Dạ, cả người Tịch Thiên Dạ đã biến mất tại chỗ, xuất hiện một cách quỷ dị ở một bên khác.
Sau lưng của hắn chớp động lên từng đạo lôi điện chỉ quang, lôi điện sáng chói hóa thành hai đôi cánh.
"Ồ! Khả năng cảm nhận thật là nhạy cảm, tốc độ cũng không chậm!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!