Hôm sau, tám giờ tối.
Hạ Tử Du đứng ở trước gương ngắm nhìn trang phục của mình lần cuối cùng.
Mái tóc đen nhánh uốn xoăn gợn sóng to rủ xuống, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, mặc bộ đồ Tây màu trắng ngó sen. . . . . . Giờ phút nhìn cô như thể công chúa bước ra từ truyện cổ tích, xinh đẹp không gì sánh nổi.
Mỉm cười trong gương, cô cầm ví bước ra khỏi phòng.
Mặc dù cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô trưng diện cao quý ưu nhã thế này. Từ ánh mắt ngạc nhiên cùng lời khen ngợi của những người giúp việc, cô cảm thấy cô đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
Cô cố ý không để tài xế trong nhà đưa cô đi dự dạ tiệc bởi vì cô sợ bị ba mẹ biết được. Dù sao, bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra một lý do hợp lý để thuyết phục ba mẹ. Mà tối nay, dù thế nào đi nữa, cô cũng phải thức thâu đêm để suy nghĩ vấn đề này.
Buổi dạ tiệc này đặt ở khách sạn PoFei, tượng trưng cho thân phận đứng đầu thành phố. Hễ mọi người trong giới thượng lưu có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với bên ngoài đều tổ chức ở khách sạn đắt giá này.
Không để ý ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cô qua kính chiều hậu của tài xế taxi, Hạ Tử Du lập tức bước xuống xe, tao nhã đi về phía khách sạn.
Đám nhà báo phóng viên biết được tin đính hôn của Đàm Dịch Khiêm đã chờ trước cổng khách sạn từ lâu. Cổng khách sạn bị chặn kín, đến con kiến cũng không chui lọt.
Khi Hạ Tử Du đang lo lắng làm sao để vượt qua đám nhà báo để vào khách sạn, chị Dư đã dẫn vài nhân viên bảo vệ đi tới phía cô.
Chị Dư mỉm cười long trọng chào cô, “Hạ tiểu thư.”
Hạ Tử Du gật đầu tỏ vẻ lễ phép, “Chị Dư.”
Chị Dư làm dấu xin mời, “Mời cô đi hướng này theo chúng tôi, ở đây có quá nhiều nhà báo, có thể đi thang máy dành cho khách quý đến buổi dạ tiệc.”
Hạ Tử Du cảm thấy bất ngờ bởi vì nhìn thấy mấy bảo vệ phía sau chị Dư bắt đầu bảo vệ cô theo hình tam giác.
Hạ Tử Du dò hỏi, “A, đây là. . . . . .” Cô không cho rằng tham gia dạ tiệc cần phải bảo vệ như thế.
Chị Dư cười cười giải thích, “Tổng giám đốc dặn chúng tôi phải thận trọng bảo vệ các vị khách quan trọng tham gia dạ tiệc. Tôi nghĩ, cô cũng có thể là vị khách quan trọng mà tổng giám đốc mời đến. . . . . .”
Hạ Tử Du khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
—–