Đối mặt với người đàn ông mình yêu sâu sắc, trên gương mặt tuyệt mỹ của Đan Nhất Thuần lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, “Dịch Khiêm!”
Khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm lúc này chỉ có sự lạnh lùng, tròng mắt đen lóe lên tia hung ác nham hiểm.
Đan Nhất Thuần nghi hoặc cúi đầu nhìn thoáng qua trên người mình, cười nói, “Sao lại nhìn em như vậy? Em có gì không ổn sao?”
Đàm Dịch Khiêm lạnh giọng hỏi, “Cô tới đây làm gì?”
Đan Nhất Thuần chớp đôi mắt xinh đẹp, thật tình trả lời, “Là bác gái bảo em đến tìm anh, bác nói đã nhiều ngày rồi bác không được thấy anh, bác rất mong anh về nhà. . . . . . Mấy ngày nay em đi tìm anh khắp nơi, sau này mới biết được anh đã đến thành phố Y.”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nheo lại tròng mắt, quan sát người phụ nữ dối trá trước mắt.
Đột nhiên trông thấy Hạ Tử Du đang ngồi ở mép giường phía trong phòng, Đan Nhất Thuần kinh ngạc trợn tròn đôi mắt to đến hết cỡ, “Tử. . . . . . Tử Du, tại sao cô lại ở chỗ này?”
Hạ Tử Du đứng lên, lặng lẽ lau đi nước mắt ở chung quanh vành mắt.
Đan Nhất Thuần không thể nào tin được, sững sờ chuyển ánh mắt nhìn sang Đàm Dịch Khiêm, “Dịch Khiêm, anh và Tử Du. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi trở lại bên cạnh Hạ Tử Du, vịn nhẹ bả vai Hạ Tử Du dịu dàng nói, “Em chờ anh một chút, anh sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này rồi cùng em đi xuống dùng cơm.”
Nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du thân mật, Đan Nhất Thuần thấy mình như bị người ta đả kích, cô kinh ngạc thụt lui về phía sau, sau đó áy náy nhìn về phía Hạ Tử Du, “Thật xin lỗi, tôi không biết hai người đã quay lại với nhau. . . . . . Tôi không nên đến quấy rầy, tôi xin phép đi trước.”
Lời nói và cử chỉ của Đan Nhất Thuần thật giống như rất kinh ngạc khi nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du giờ khắc này ở cùng nhau, điều này vô tình khiến cho tâm tình của Hạ Tử Du bị mâu thuẫn, cộng thêm có phần thấy hơi khó xử, hành động lúc này của mình thật giống như những tin tức trên TV nói.
“Đợi chút.”
Tiếng nói lạnh lẽo rợn người của Đàm Dịch Khiêm phát ra như từ cõi âm ty gọi lại bóng dáng gấp gáp đang muốn bỏ đi của Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần xoay người lại, sắc mặt tái nhợt không còn vẻ tươi cười nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nheo mắt lại, hung ác rít lên, “Vụ tin tức là do cô làm?”
Đan Nhất Thuần hoang mang hỏi, “Tin tức nào?”
Mi mắt Đàm Dịch Khiêm càng nhíu dính lại, “Cô thông minh cỡ đó, còn cần tôi phải nói thẳng ra sao?”
Đan Nhất Thuần ngỡ ngàng không hiểu gì lắc lắc đầu.
Hạ Tử Du đã khôi phục lại bình tĩnh đi tới trước mặt Đan Nhất Thuần, không còn dáng vẻ uất ức khó chịu của lúc nãy nữa, cô lạnh lùng nói, “Nếu đã muốn làm cho tôi khó xử, thì cần gì phải làm bộ làm tịch?”
Dường như chịu không nổi sự bội nhọ đó, Đan Nhất Thuần khó hiểu nghi ngờ hỏi, “Tử Du. . . . . . Tại sao cô lại nói vậy?”
Hạ Tử Du kinh ngạc ngước nhìn tới cô gái mà mình đã từng xem như một người bạn tốt, thất vọng lắc đầu nói, “Đan Nhất Thuần, tôi không ngờ kỹ thuật diễn xuất của cô trước giờ luôn cao siêu đến vậy.” Mình đã không phải là Hạ Tử Du ngày trước nữa, sẽ không bao giờ nhẫn nhục chịu đựng mặc cho người ta khi dễ.
Đan Nhất Thuần khẩn trương hỏi, “Tử Du, có phải cô đã hiểu lầm gì tôi hay không?”
Hạ Tử Du lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đưa qua những tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại cho Đan Nhất Thuần xem.
Đan Nhất Thuần nghi hoặc nhận lấy điện thoại di động, xem qua một lượt những tin nhắn trên điện thoại, sắc mặt cô ngay lập tức xụ xuống, “Tại sao có thể như vậy?” Đan Nhất Thuần cuống quýt vội ngước mắt lên nhìn Hạ Tử Du, “Tôi thật sự không có nói những chuyện đó với đám ký giả. . . . . . Đúng là có ký giả tới phỏng vấn tôi, nhưng trong lúc vô tình tôi chỉ lỡ miệng nói ra chuyện hai người ly hôn, tôi không ngờ bọn họ có thể đưa tin lung tung như vậy. . . . . .”
Hạ Tử Du cười lạnh nói, “Cô Đan, cô thôi đi, cái chiêu kỹ xảo giả bộ vô tội này của cô đã không còn tác dụng ở trước mặt tôi nữa đâu.”
Đan Nhất Thuần khẩn trương bắt lấy tay Hạ Tử Du, rất nghiêm túc giải thích, “Tử Du, tôi thật sự không có ý đó đâu. . . . . . Tôi cũng chỉ vừa mới xuống máy bay, nếu không phải hiện tại cô cho tôi xem những tin tức này, tôi cũng không biết đám ký giả đó lại đưa tin bậy bạ như thế. . . . . .”
“Đủ rồi! !”
Câu nói lạnh lẽo của Đàm Dịch Khiêm như đến từ hầm băng cắt đứt lý do thoái thác của Đan Nhất Thuần.
Đan Nhất Thuần bị dọa sợ hết hồn, lời muốn nói ra miệng cũng đành phải nuốt nghẹn xuống.
Không muốn xen vào chuyện trước mắt, Hạ Tử Du quay đầu nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm, hết sức giữ bình tĩnh nói, “Anh nói anh muốn giải quyết, vậy mời anh hãy giải quyết cho tốt đi!” Dứt lời, Hạ Tử Du thẳng thắn cất bước đi ra.
Thời điểm Hạ Tử Du bước ra khỏi cửa phòng, Đàm Dịch Khiêm kịp lúc bắt lấy cổ tay cô, vô cùng dịu dàng nói, “Ngoan ngoãn xuống phòng ăn đợi anh.”
Hạ Tử Du hất tay Đàm Dịch Khiêm ra, lạnh lùng nói, “Tôi muốn về nhà.” Sự thực là trong lòng cô đang cuồn cuộn dâng lên chua xót và tủi thân.
Đàm Dịch Khiêm dứt khoát không cho phép Hạ Tử Du rời đi, anh bá đạo nói, “Anh không đồng ý!”
Hạ Tử Du cố gắng vặn khỏi tay anh, “Buông ra!”
Lo lắng cô vì tâm tình kích động mà tự làm mình bị thương, Đàm Dịch Khiêm từ từ nới lỏng tay, nhưng cái này cũng không có nghĩa là anh sẽ cho phéo cô bỏ đi, anh thản nhiên nói, “Chưa được anh đồng ý, em không được bước ra khỏi khách sạn. . . . . .” Đàm Dịch Khiêm vừa dứt lời, hai hộ vệ mặc tây trang màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du tức giận quay đầu nhìn lại Đàm Dịch Khiêm, “Anh lại muốn giam giữ tôi?”
Ngữ điệu Đàm Dịch Khiêm vẫn bá đạo như cũ, “Chờ anh xử lý xong.”
Hạ Tử Du bực tức trừng mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Ngay tại lúc cả hai đang giằng co, điện thoại di động Hạ Tử Du đột nhiên đổ chuông.
Liếc nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, thật giống như đối phương có thể cho cô cảm giác an toàn, sống mũi của cô lập tức cảm thấy cay cay, cô nhấn nút trả lời, “A lô. . . . . .” Cũng theo đó cất bước đi.
—–
Đợi sau khi Hạ Tử Du đi vào thang máy, Đan Nhất Thuần ngước lên đôi mắt đờ đẫn nhìn Đàm Dịch Khiêm, chua chát nói, “Dịch Khiêm, chẳng lẽ anh cũng cho rằng là em tung ra những nội dung trong TV hay sao?”
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi vào phòng.
Đan Nhất Thuần cùng đi theo vào, đáng thương giải thích, “Em thừa nhận em có lỡ miệng nói chuyện anh và Tử Du ly hôn, nhưng em thật sự không có nói thêm gì khác với đám ký giả đó. . . . . .”
Bốp, bốp, bốp. . . . . .
Bỗng nhiên vào thời khắc này vang lên 3 tiếng vỗ tay.
Nơi phát ra âm thanh đó là từ phía Đàm Dịch Khiêm.
Đan Nhất Thuần bởi vì kinh hoàng mà sắc mặt không còn một giọt máu.
Đàm Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào Đan Nhất Thuần bằng ánh mắt tàn ác, “Sao không nói tiếp đi?”
“Em. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã nhíu mày, “Kỹ thuật diễn xuất của cô khéo đến mức không có một chút sơ hở, tại sao lúc này cứ lắp ba lắp bắp?”
Đan Nhất Thuần ngơ ngác lắc đầu, trong mắt đều là vẻ mờ mịt.
Đàm Dịch Khiêm bất ngờ hỏi, “Phỏng vấn cô là vị ký giả họ Trương?”
Đan Nhất Thuần ngạc nhiên trợn tròn tròng mắt. Cái gì. . . . . . Dịch Khiêm cũng biết?
Đàm Dịch Khiêm nhếch môi cười lạnh, “Đan Nhất Thuần, cô có biết không, cô đẩy Hạ Tử Du vào hoàn cảnh làm chuyện bất nghĩa, nhưng lại không biết là đang tự đào hố chôn mình.”
Cảm nhận được Đàm Dịch Khiêm lúc này chỉ có sự lạnh lùng và cay nghiệt, Đan Nhất Thuần sợ hãi bước lùi về phía sau, “Dịch Khiêm, em không hiểu anh đang nói gì cả. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm lại nhếch miệng cười, nhưng lời nói lại như ma quỷ đáng sợ, “Vậy chúng ta hãy nói về những chuyện mà cô hiểu đi.”
Bị sự sắc bén ác liệt trong mắt Đàm Dịch Khiêm dọa sợ, Đan Nhất Thuần lại lần nữa thụt lui về phía sau, cuối cùng suy sụp dán lưng vào mặt tường trắng ở phía sau.
Đàm Dịch Khiêm đi thẳng vào vấn đề, “Cái lần vợ chồng Hạ thị bị bắt cóc, có người âm thầm gọi cho Đường Hân hai cuộc điện thoại, không phải là cô gọi sao?”
Dường như không ngờ Đàm Dịch Khiêm lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, Đan Nhất Thuần trợn to tròng mắt thật lâu không hề chớp.
Đàm Dịch Khiêm bật cười lạnh, “Đan Nhất Thuần, cô rất thông minh. . . . . . Đối với sự hung ác của Đường Hân và lòng thù hận của Kim Trạch Húc thì cô lại là một người nham hiểm thâm độc khiến người người căm phẫn.”
Toàn thân Đan Nhất Thuần đột nhiên run bần bật, “Em. . . . . . Em không hiểu anh nói cái gì. . . . . .”
“Bởi vì được cô mật báo, nên Đường Hân mới bảo Arsène đưa Hạ Tử Du sang Thụy Sĩ. . . . . . Sau đó biết được tôi đã đến Thụy Sĩ, cô sợ tôi sẽ tìm được Hạ Tử Du, vì thế lại gọi cho Đường Hân một cú điện thoại nữa, xúi giục Đường Hân tại thời điểm nguy cấp hãy cho Hạ Tử Du uống loại thuốc độc có thể lấy mạng người.”
Đan Nhất Thuần đột nhiên lấy tay bịt kín lại hai lỗ tai, cô nhắm chặt hai mắt liên tục lắc đầu, “Em không biết anh đang nói cái gì, em cũng không muốn nghe. . . . . .”
Khuôn mặt bình tĩnh không gợn chút sóng của Đàm Dịch Khiêm thoáng hiện tia u ám, lạnh giọng nói, “Cô có biết hay không, nếu không phải cô còn giá trị lợi dụng, thì ngay từ lúc tôi cứu được Tử Du cô cũng không còn mạng để sống trên đời này! !”
Nghe vậy, Đan Nhất Thuần đang nhắm lại hai mắt từ từ mở ra, ánh mắt sững sờ kinh hãi cũng dần dần chuyển thành ảm đạm, bỗng nhiên cô thì thào nói, “Anh. . . . . . Anh cũng biết?”
Đàm Dịch Khiêm lạnh nhạt nói, “Đan Nhất Thuần, tôi vẫn luôn nhớ trước kia cô từng chăm sóc chữa trị cho Liễu Nhiên cùng với vì cô đã nổ lực hết lòng tác hợp lại cho tôi và Tử Du đến với nhau. . . . . . Rất nhiều việc làm sai trái, tôi đều sẵn lòng cho cô thêm cơ hội, nhưng tôi đã cảnh cáo cô, có một số ranh giới cuối cùng cô không thể đụng vào.”
Trong đầu Đan Nhất Thuần chợt nhớ lại Đàm Dịch Khiêm đã từng không có một chút do dự ra lệnh phá bỏ đứa con của cô và anh. . . .
Khi đó, ánh mắt anh nhìn cô cũng giống như giờ phút này. . . .
Đan Nhất Thuần hoảng sợ nhìn Đàm Dịch Khiêm, “Anh đã biết tất cả? Nhưng mà. . . . . .” Tại sao từ trước đến nay anh không hề để lộ ra chút sơ hở nào trước mặt cô?
Đàm Dịch Khiêm giải đáp thắc mắc trong lòng Đan Nhất Thuần, “Sau khi Hạ Tử Du gặp chuyện không may, tôi phải đối mặt với một nguy cơ, cho nên cô vẫn còn giá trị lợi dụng.”
Đan Nhất Thuần lẩm nhẩm hỏi, “Anh muốn lợi dụng em để đẩy Hạ Tử Du đứng sang một bên?”
Đàm Dịch Khiêm nheo lại tròng mắt, “Không, tác dụng quan trọng nhất của cô là ở lần cuối cùng.”
Đan Nhất Thuần không rõ chân tướng lắc đầu.
Đàm Dịch Khiêm tự nhiên nói, “Cô còn nhớ chuyện Cảnh Nghiêu vô tình nói với cô trong người Kim Trạch Húc có chìa khóa ngân hàng không?”
Đan Nhất Thuần dường như đột nhiên bừng tỉnh, con ngươi cô cấp tốc co rúc lại, khó có thể tin nói, “Dịch Khiêm, anh. . . . . . Là anh bảo Cảnh Nghiêu cố ý tiết lộ cho em sao?”
“Không sai.”
Cơ thể Đan Nhất Thuần dựa trên tường trắng đột nhiên sụp đổ từ từ trượt xuống, trong mắt cô ngập đầy hơi nước, giống như không thể tin được những gì mình đang nghe.
Người đàn ông mà cô cực kỳ yêu say đắm, nhưng cũng chính là người tự tay đẩy cô xuống vực sâu vô tận. . . . .
Nước mắt Đan Nhất Thuần không ngừng tuôn xuống, Đan Nhất Thuần đau khổ bật khóc thành tiếng, “Tại sao anh phải làm như vậy?” Cô vì anh hy sinh cô không hề thấy hối hận, nhưng tại sao phải nói cho cô biết sự thực tàn nhẫn này?
Đàm Dịch Khiêm không có chút tình cảm nói, “Nếu như cô không vì tôi hy sinh cơ thể mình, Kim Trạch Húc sẽ không cho rằng tôi đã không còn kế sách.”
Cả người xụi lơ trên mặt đất, Đan Nhất Thuần tự mình lẩm nhẩm, “Thì ra cả em cũng nằm trong kế hoạch của anh. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng nói, “Khi cô âm thầm gọi đi hai cuộc điện thoại đó thì cô nên nghĩ đến sẽ có kết cục ngày hôm nay.”
Có thể Đan Nhất Thuần không đoán được. . . . . .
Nếu không phải vào thời điểm mấu chốt cô xả thân cứu Đàm Dịch Khiêm, Đàm Dịch Khiêm sẽ không nhạy cảm mà từ những chuyện này may mắn điều tra được là Đan Nhất Thuần đã lén lút gọi đi hai cú điện thoại đó.
Đan Nhất Thuần thật đúng là tự nhấc đá đập vào chân mình.
Nước mắt như nước lũ vỡ đê từ trong hốc mắt Đan Nhất Thuần trượt ra, Đan Nhất Thuần dựa vào vách tường bật khóc nức nở, nghẹn ngào nói, “Em gọi điện thoại chẳng qua là không muốn để anh đi cứu Hạ Tử Du. . . . . . Dịch Khiêm, em thật sự không ngờ Đường Hân lại vì thế dùng mạng sống của Hạ Tử Du đến uy hiếp anh. . . . . .”
Không có ai biết, cô vẫn luôn hối hận vì đã gọi hai lần điện thoại đó. . . . . . Bởi vì cô vô tình hại Đàm Dịch Khiêm thiếu chút nữa đã mất mạng, cũng hại Đàm Dịch Khiêm suýt mất đi tất cả.
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi, không nhìn Đan Nhất Thuần thêm lần nào nữa, anh nhìn tới khoảng không trong tầm mắt phía trước cửa sổ sát đất, lạnh nhạt nói, “Đan Nhất Thuần, cô khiến tôi quá thất vọng.”
Đan Nhất Thuần nhìn tới bóng lưng cao ngất của người mà ngay cả trong giấc mộng cô cũng thường hay nghĩ tới, nghẹn ngào nói, “Dịch Khiêm. . . . .Anh biết hay không, cho đến nay, em vẫn luôn mong muốn anh được sống hạnh phúc, cho dù người đứng bên cạnh anh không phải là em. . . . Biết bao lần, em nhìn thấy cách anh yêu thương cưng chiều Hạ Tử Du, tim em cứ như bị cả trăm móng vuốt cắm vào, rất đau rất đau. . . .Nhưng em chưa từng nghĩ tới sẽ phá hoại hạnh phúc của anh, cho đến khi Hạ Tử Du hết lần này tới lần khác vì Kim Trạch Húc mà phản bội anh . . . . . Anh vì cô ta nhún nhường bỏ qua cho Kim Trạch Húc, nhưng cô ta không hề hiểu cho anh, thậm chí còn cho rằng là anh đẩy Kim Trạch Húc lâm vào khốn cảnh. . . .Lúc Liễu Nhiên làm phẫu thuật cấy ghép tủy, vốn nên ở lại bên cạnh Liễu Nhiên nhưng cô ta lại một lòng chỉ lo lắng cho Kim Trạch Húc, không hề bận tâm đến cảm nhận của anh và Liễu Nhiên. . . . . Ngày sinh nhật anh thì sao, cô ta không nghe lời anh khuyên can, vẫn bay đến chỗ Kim Trạch Húc để giúp Kim Trạch Húc làm chứng. . . . .”
Nói tới đây, giọng Đan Nhất Thuần chợt nghẹn lại nơi cổ họng, cô điều chỉnh tiếng nấc nghẹn lại rồi nói tiếp, “Cô ta không biết, em là cỡ nào, cỡ nào hâm mộ cô ta có thể có được tất cả tình yêu của anh, nhưng cô ta lại không biết quý trọng, nhiều lần khiến cho anh phải buồn phiền, khiến cho anh không vui. . . . . . Anh có biết hay không, em rất luôn hối hận vì khi đó đã tạo cơ hội cho hai người quay lại với nhau, bởi vì Hạ Tử Du cô ta vốn không xứng đáng!”
Đàm Dịch Khiêm không còn kiên nhẫn để nghe Đan Nhất Thuần nói tiếp nữa, anh lạnh nhạt nói, “Cô đã gián tiếp hại chết hai mạng người, cô nên trả giá xứng đáng cho những việc làm đó.”
Ánh mắt mãi miết không rời bóng lưng Đàm Dịch Khiêm, Đan Nhất Thuần đột nhiên cười điên dại, “Nếu anh đã coi trọng Hạ Tử Du như thế, vậy tại sao anh còn bảo tên ký giả họ Trương đó tới phỏng vấn em?”
Đúng vậy, người tung tin với ký giả chính là cô. . . . . .
Từ giây phút Đàm Dịch Khiêm thắng được Kim Trạch Húc, ngay sau đó cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đâu nữa. . . . . . Cô biết ngay là anh đã đi tìm Hạ Tử Du, vì thế cô không thể trơ mắt đứng nhìn họ lại quay về bên nhau.
Đàm Dịch Khiêm xoay người đi, giọng nói bình thản như không hề tồn tại sự nguy hiểm mới vừa rồi, “Rất nhanh thôi cô sẽ được biết.”
Dứt lời, Đàm Dịch Khiêm cất bước đi thẳng ra ngoài.
Giống như cũng dự cảm được kết cục của mình, khi Đàm Dịch Khiêm đi lướt qua cô, Đan Nhất Thuần đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy Đàm Dịch Khiêm. . . . . .
Bước chân Đàm Dịch Khiêm dừng lại.
Đan Nhất Thuần dán mặt sát vào đùi Đàm Dịch Khiêm, bật khóc nói, “Em làm tất cả đều là vì. . . . . . Em yêu anh!!”
—–
Thang máy dừng lại ở tầng 12 của khách sạn.
Đàm Dịch Khiêm vừa bước ra khỏi thang máy, thì nhìn thấy hai người hộ vệ của mình đang lóng ngóng đứng ở bên ngoài.
Trông thấy Đàm Dịch Khiêm, hai người hộ vệ đang đứng thấp thỏm lập tức bước lên phía trước, cúi đầu cung kính nói, “Tổng giám đốc.”
Không thấy người phụ nữ của mình, Đàm Dịch Khiêm lạnh mặt hỏi, “Cô ấy đâu?”
Một trong hai hộ vệ lấy hết can đảm lên tiếng nói, “Ông Robert đến, vừa tới ông ấy nhất định muốn dẫn bà tổng giám đốc đi, bà tổng giám đốc cũng muốn đi với ông ấy. . . . Nên chúng tôi không ngăn được ông Robert.”
Đàm Dịch Khiêm nhíu chặt hai đầu lông mày. Anh lập tức nghĩ tới cuộc điện thoại Hạ Tử Du nhận lúc rời đi, có lẽ chính là Robert gọi cho cô .
Người hộ vệ còn lại sợ sệt nói, “Tổng giám đốc, ông Robert vừa mới đưa bà tổng giám đốc đi khỏi đây, chúng tôi đang chuẩn bị lên báo cho ông. . . . . .”
Nhưng Đàm Dịch Khiêm đã nhanh chóng xoay người bấm số tầng thang máy.
. . . . . .
Ngồi trong chiếc Bentley đắt giá sang trọng, mặt mày Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng u ám gọi điện thoại cho Hạ Tử Du.
Điện thoại Hạ Tử Du tắt máy, Đàm Dịch Khiêm cụt hứng cung tay đấm vào cửa sổ xe.
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại Đàm Dịch Khiêm vang lên.
Nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Đàm Dịch Khiêm buồn bực không vui hỏi, “Cậu đưa cô ấy đi đâu?”
Robert có vẻ như lén Hạ Tử Du nghe điện thoại, giọng nói dè dặt cẩn thận, “Tử Du nói muốn về nhà mẹ cô ấy, giờ tôi đang đưa cô ấy trở về.”
Giọng Đàm Dịch Khiêm bỗng trở nên vô cùng ác liệt, “Tôi đã cảnh cáo cậu đừng có xuất hiện ở trước mặt cô ấy nữa! !”
Robert thật vô tội nói, “Ai bảo cô ấy tắt điện thoại cả đêm? Tôi không liên lạc được với cô ấy, lại thấy cô ấy không trả lời tin nhắn của tôi, tôi buộc lòng phải bay từ Riyadh sang đây. . . . . .”
Nhưng điện thoại di động lúc này đã bị tắt ngang.
. . . . . .
Ước chừng bốn mươi phút sau, chiếc Bentley dừng lại trước cổng chính khu nhà cấp cao họ Hạ.
Lần này, người giúp việc nhà họ Hạ sau khi nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm cũng không còn cực lực ngăn cản giống như lần trước, bọn họ chẳng những giúp Đàm Dịch Khiêm mở cửa, còn vô cùng cung kính chào Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm bước vào biệt thự thấy Robert đang ngồi nói chuyện với bà Hạ.
Robert thấy mặt Đàm Dịch Khiêm hầm hầm bước vào cửa, anh lập tức đứng lên, giơ hai tay làm dáng đầu hàng, “Đừng kích động, đừng kích động. . . . . .”
Bà Hạ đứng lên, thấy sắc mặt Đàm Dịch Khiêm tuy không được tốt, nhưng đã nhu hòa hơn hôm qua rất nhiều.
Robert đã tìm được lý do cứu mạng vội vàng nói, “Tử Du đang ở phòng ăn. . . . . .”
Robert còn chưa dứt lời Đàm Dịch Khiêm cũng đã nhanh chân đi tới phòng ăn.
Hạ Tử Du giờ phút này đang ngồi ở cạnh bàn ăn dùng bữa sáng.
Dì Lưu nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đi tới, bà rất thức thời bảo tất cả nhóm người làm lui ra.
Hạ Tử Du đang khó hiểu hành động của dì Lưu và nhóm người làm, vừa ngước mắt lên liền chạm phải ánh mắt Đàm Dịch Khiêm đang ngắm nhìn mình, bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Hạ Tử Du buông ly sữa tươi trong tay ra rồi đứng dậy, dường như không muốn quan tâm tới ai kia.
Đàm Dịch Khiêm đương nhiên không cho phép cô tránh né, dáng người cao lớn của anh chắn ngang trước mặt cô, nắm lấy tay cô nói, “Em bỏ đi như vậy anh rất lo lắng, biết không?”
Hạ Tử Du quay mặt sang hướng khác, “Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Đàm Dịch Khiêm xoa lên khuôn mặt hơi lành lạnh của Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, “Chuyện đã giải quyết xong, anh bảo đảm sau này sẽ không để em phải chịu thiệt thòi như vậy nữa.”
Hạ Tử Du nuốt uất nghẹn xuống, cố chấp nói, “Tôi nào có thiệt thòi gì, nói gì đi nữa chúng ta ly hôn cũng là sự thật.”
Đàm Dịch Khiêm nhẫn nhịn hạ giọng dỗ ngọt, “Thật không thể nói chuyện nghiêm chỉnh với anh?”
Hạ Tử Du đưa tay đẩy Đàm Dịch Khiêm ra, “Tôi không có gì để nói với anh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!