Tòa văn phòng ở khu sầm uất, từ nhà Thương Dĩ Nhu phải đi xuyên qua một con chợ đêm, không thể lái xe qua nhà.
Nhìn dòng người rộn ràng trước mặt, xe của Khúc Mịch chỉ có thể giữ ở tốc độ 10km/h.
"Lúc nghe con bé đó nói chúng ta chưa đi đăng ký kết hôn hay có ý định có con, có phải em rất giận không?" Khúc Mịch đột nhiên nhớ tới việc này, anh rất muốn biết suy nghĩ thật lòng của Thương Dĩ Nhu.
"Chuyện đăng ký kết hôn không phải anh đã nói với em rồi sao? Em nghĩ anh không cần phải nói dối." Thương Dĩ Nhu cũng đang chú ý tình hình giao thông phía trước, trả lời tự nhiên, "Còn về việc con cái, nghe nói anh không muốn có, em đúng là có hơi khó chịu. Nhưng nghĩ lại thì đi du học là mong muốn của em, anh buông bỏ tất cả để đi cùng em, người chưa muốn có con là em mới đúng."
Nghe được vậy Khúc Mịch mới yên lòng, nghiêng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu.
"Nhìn đường đi!" Thương Dĩ Nhu vội nhắc, "Em chưa đến mức mất hết lý trí, có điều nếu anh còn làm gì để Châu Châu thích anh, đến lúc em nổi điên thì chắc chắn sẽ quá đáng hơn Kha Mẫn đấy." Nhắc đến cái tên này, Thương Dĩ Nhu giật mình.
Cô chỉ nhớ Kha Mẫn từng là thành viên của đội hình sự, hoàn toàn không nhớ chuyện Kha Mẫn giết người. Kha Mẫn là một điển hình của người vì tình yêu mà điên cuồng đến mức mặc kệ con trai, giết tình nhân của chồng còn làm thành sủi cảo cho chồng ăn, dọa chồng bị điên.
Trong thời gian mất trí nhớ, cô thường theo phản xạ thốt ra vài câu có liên quan đến ba năm vừa qua. Số lần càng nhiều, cô cũng ngày càng quen.
Nghe thế Khúc Mịch vui mừng khôn xiết: "Đó là chắc chắn. Kha Mẫn tuy là thành viên của đội hình sự nhưng chỉ làm công việc văn phòng, còn em thì tay lại cầm dao giải phẫu. Chọc giận em, mở mắt thấy dao giải phẫu đang múa may trước mặt chắc sẽ sợ chết khiếp."
"Khúc Mịch, anh là giảng viên đại học, là chuyên gia được vạn người kính trọng, chú ý cách dùng từ của anh." Thương Dĩ Nhu liếc xéo.
Khúc Mịch bật cười. Tuy Thương Dĩ Nhu mất trí nhớ nhưng đó vẫn là cô gái của anh. Việc mất trí nhớ lần này là thử thách tình cảm của cả hai, cũng là một bước phát triển. Ít nhất Thương Dĩ Nhu đã bắt đầu ghen, điều này làm Khúc Mịch rất vui. Anh cuối cùng cũng phát hiện tầm quan trọng của mình với cô, đột nhiên anh cảm thấy cô mất trí nhớ cũng không phải việc hoàn toàn xấu.
Còn về phần Thương Dĩ Nhu, cô có thể nhìn lại tình cảm của hai người, nhất là xem bản thân yêu Khúc Mịch bao nhiêu. Thật ra Châu Châu có một câu đã chạm sâu vào nội tâm cô, yêu một người thì sao có thể dễ dàng quên được?
Cô mất trí nhớ về ba năm qua, nhưng cảm giác yêu không hề mất đi. Cô đã từng coi Khúc Mịch là một người xa lạ, dùng danh phận vợ chồng sống chung với nhau sẽ xấu hổ thế nào, nhưng sự thật chứng minh cảm giác và thân thể của cô đều đã bị Khúc Mịch để lại dấu vết. Ký ức không còn nhưng dấu vết vẫn còn đó.
Nhớ lại cảnh tình cảm ở văn phòng khi nãy, Thương Dĩ Nhu lại đỏ mặt.
"Sao vậy? Trong xe ngột ngạt quá hả?" Khúc Mịch vội mở cửa sổ xe, "Thế này được không?"
"Ừ." Thương Dĩ Nhu tự bảo chính mình đừng nhớ tới cảnh đó.
Xe chạy ra khỏi chợ đêm mới tăng tốc. Một lúc sau, xe của họ đã đến dưới tòa văn phòng, gần đấy có hai chiếc xe cảnh sát, xung quanh bảo vệ đang hỗ trợ giữ trật tự. Dây phong tỏa đã được giăng lên, đồng nghiệp của khoa pháp chứng cũng tới.
"Anh ở trong xe chờ đi, một mình em vào đó." Bây giờ Khúc Mịch đang tự do, Thương Dĩ Nhu không muốn làm anh liên lụy.
Khúc Mịch bảo cô có việc gì cứ gọi điện, anh ở đây chờ. Thương Dĩ Nhu gật đầu, mở cửa xe ra ngoài, gật đầu với cảnh sát ngoài cửa rồi lên lầu.
Nhìn theo cô, Khúc Mịch vừa mừng nhưng cũng vừa lo lắng. Anh biết mình không cần quá lo cho cô, hiện trường đã có nhóm Lục Li, cô sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa ở đây là trong nước, là Nam Giang, không ai dám làm gì con dâu nhà họ Khúc.
Anh biết bản thân còn đang lo lắng việc khác. Lần này Thương Dĩ Nhu mất trí nhớ, anh cảm thấy cô đã hơi thay đổi, không còn dựa dẫm vào anh mọi việc mà ngày càng trưởng thành, làm gì cũng quyết đoán. Nhất là khi thấy hình ảnh cô ở văn phòng càng khiến anh cảm thấy cô bây giờ không còn là cô gái được anh bảo vệ. Cô là một cá thể độc lập, rời khỏi bất kỳ ai cũng có thể sinh tồn. Thương Dĩ Nhu như vậy làm Khúc Mịch sợ có một ngày sẽ đột nhiên mất đi cô.
Thương Dĩ Nhu hỏi thăm nơi xảy ra án mạng, đi thang máy lên tầng 20. Cô vừa ra khỏi thang máy, rẽ trái, lập tức gặp đồng nghiệp. Khang Bình đứng ngay trước cửa chờ cô.
"Chị Thương, ở bên trong."
Sau đó Khang Bình dẫn đường cho cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể, Thương Dĩ Nhu nhíu mày. Đó là một thi thể nữ quỳ dưới đất với một sợi dây quanh cổ buộc vào đinh trên vách ngăn bàn làm việc, tóc thì rối bù, đầu cúi xuống do quán tính khiến việc nhìn rõ các đường nét trên khuôn mặt trở nên khó khăn.
Các đồng nghiệp của khoa pháp chứng đang chụp hình, kiểm tra thi thể và dây thừng, hy vọng thu được một số bằng chứng có giá trị.
Không may là họ không tìm thấy bất cứ dấu vân tay hay thứ gì.
Lục Li nhờ người tháo dây thừng xuống, Thương Dĩ Nhu đi tới đỡ thi thể, sau đó đặt thi thể xuống đất.
"Đầu gối có hiện tượng xơ cứng nên chắc được đặt trong tư thế quỳ sau khi chết." Thương Dĩ Nhu kiểm tra thi thể, "Theo vị trí và màu sắc của hoen thi thể, có thể xác định thời gian tử vong từ 30 phút đến 2 tiếng trước và đây không phải hiện trường đầu tiên, thi thể đã được di chuyển."
Lục Li gật đầu: "Chúng tôi tìm thấy dấu vết thi thể bị kéo, hiện trường đầu tiên là phòng nghỉ phía sau."
Thương Dĩ Nhu vén phần tóc che mặt của thi thể ra, đột nhiên kêu lên.
Lục Li và những người khác vội chạy lại xem thì thấy miệng người chết bị khâu lại bằng chỉ, trông rất quái dị.
Đây là lần đầu tiên đối diện với thi thể bị khâu miệng. Thương Dĩ Nhu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kiểm tra vết thắt cổ: "Trên cổ thi thể có dấu bị siết bằng dây thừng, không có vết thương khác nên không loại trừ khả năng bị siết cổ đến chết. Sau khi khám nghiệm tử thi chúng tôi sẽ viết báo cáo cụ thể."
Người của khoa pháp chứng đến kiểm tra, muốn trích xuất dấu tay hoặc dấu vân tay từ vết siết cổ. Tiếc là hung thủ đeo găng tay khi gây án nên không để lại chút dấu vết nào.
Thi thể được đưa về, Thương Dĩ Nhu quyết định giao công việc giải phẫu lần này cho Khang Bình. Bất kể từ kỹ thuật hay kinh nghiệm, cậu đều có đủ khả năng đảm nhận.
Nhóm Lục Li còn đang kiểm tra hiện trường và thẩm vấn bảo vệ phát hiện thi thể cùng những nhân viên tăng ca trong tòa nhà. Công việc của Thương Dĩ Nhu đã kết thúc, cô ra khỏi tòa văn phòng, lên xe của Khúc Mịch.
Dù đồ bảo hộ, găng tay và khẩu trang đều đã được cất trong hộp công việc nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn ngửi thấy mùi lạ. Cô mở cửa sổ để không khí lưu thông, may mà đang là tháng sau, buổi tối không hề thấy lạnh.
"Sau khi giết người hung thủ không lập tức bỏ trốn mà khâu miệng nạn nhân lại, mục đích của hắn là gì?" Thương Dĩ Nhu cứ suy nghĩ vấn đề này mãi.
Khúc Mịch nghe thế thì hỏi: "Thi thể có gì đặc biệt à?"
"Đúng rồi, chắc là báo thù! Thi thể được đặt trong tư thế quỳ, miệng bị khâu lại! Hung thủ chắc chắn đã bị nạn nhân làm tổn thương bằng miệng."
Nhưng miệng thì có thể sao có thể làm tổn thương một người, Thương Dĩ Nhu cảm thấy kết luận này không hợp lý.
"Trung Quốc có câu tục ngữ nước miếng dìm chết người. Anh đoán nạn nhân chắc chắn là người ăn nói cay nghiệt hoặc thích bàn tán tung tinh đồn."
Thương Dĩ Nhu bán tín bán nghi Khúc Mịch, nhưng sau khi nói chuyện với Lục Li, cô hoàn toàn bị thuyết phục.
Lục Li nói bảo vệ tòa nhà biết nạn nhân. Cô ta tên Hà Văn, là tổng biên tập của công ty truyền thông văn hóa, tính tình kiêu ngạo, ăn nói cay nghiệt, còn thích gieo thị phi khắp nơi.
Suy đoán của Khúc Mịch không khác mấy, Lục Li cũng đang tập trung điều tra các mối quan hệ cá nhân của Hà Văn.
Hà Văn không chỉ là tổng biên tập của công ty truyền thông văn hóa mà còn là cổ đông. Công ty này chủ yếu đăng báo mạng và cải biên kịch bản. Theo sự phát triển nhanh chóng của văn học trực tuyến trong hai năm qua, lợi nhuận của công ty cực kỳ tốt, đang chuẩn bị phát hành cổ phiếu ra thị trường.
Nếu đã phát hành cổ phiếu thì phải mở rộng quy mô, tăng số lượng cổ đông. Nói cho dễ hiểu, cổ phần do Hà Văn nắm giữ sắp bị pha loãng, trong tương lai, quyền lực của cô ta ở công ty sẽ càng nhỏ, thậm chí là không còn tiếng nói. Vì việc này mà Hà Văn đã cãi nhau với một cổ đông lớn của công ty tên Lăng Tiêu.
Cách đây không lâu, vợ của Lăng Tiêu đến công ty làm ầm ĩ chuyện Lăng Tiêu có quan hệ bất chính với lễ tân công ty. Lăng Tiêu dựa vào nhà vợ mà xây dựng sự nghiệp, thế nên vợ hắn chẳng thèm nể mặt hắn, ở trước mặt bao nhiêu người đe dọa ly hôn, đuổi hắn ra khỏi nhà.
Ai nấy đều nói người báo tin cho vợ Lăng Tiêu là Hà Văn. Lăng Tiêu lập tức lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, việc điều tra hắn được triển khai ngay.