Thương Dĩ Nhu hạ quyết tâm chuyển đến nhà họ Khúc nhưng vì sự xuất hiện của Châu Châu mà cô phải thay đổi ý định. Ai ngờ Khúc Mịch lại xách hành lý chuyện tới, anh mặt dày thuyết phục, ngờ đâu cuối cùng cô lại đồng ý vì 5000 tệ tiền thuê nhà mỗi tháng.
Anh trách mình quá sơ ý. Lúc trước Thương Dĩ Nhu trả hết thẻ ngân hàng bảo anh tự giữ, sao anh không nghĩ cô lại thiếu tiền chứ? Khúc Mịch trước giờ chưa từng buồn rầu vì thiếu tiền, thế nên anh đương nhiên sẽ không suy nghĩ theo hướng này.
Bây giờ nhớ lại, ngày xưa Thương Dĩ Nhu ở Nam Giang sống nhờ vào chút tiền lương này. Bây giờ cô về, chỉ mới đi làm một ngày, còn lâu mới được nhận lương.
"Đây là tiền thuê nhà một năm, không, là hai năm. Em cầm đi, mật mã em biết mà." Khúc Mịch đưa cho Thương Dĩ Nhu một chiếc thẻ ngân hàng.
Thương Dĩ Nhu do dự mấy giây mới nhận: "Được, ngày mai tôi sẽ rút tiền thuê nhà của tháng này ra, sau đó trả anh thẻ."
Thấy cô nhận Khúc Mịch mới thở phào, sau đó đi thay quần áo.
Thương Dĩ Nhu thầm mắng mình ngày càng mặt dày, thiếu tiền là một chuyện nhưng không đến mức ngày mai không có cơm ăn, thật ra chính cô cũng muốn tìm một lý do để giữ Khúc Mịch lại, mà Khúc Mịch có vẻ không hề nghi ngờ.
Nhưng vấn đề tới rồi, buổi tối Khúc Mịch sẽ ngoan ngoãn ngủ trong phòng dành cho khách sao? Nhớ tới nụ hôn hôm ấy, cơ thể Thương Dĩ Nhu lập tức nóng lên. Phải thừa nhận cô thích được Khúc Mịch ôm hôn, thậm chí còn mong chờ bước phát triển tiếp theo, kết thúc đột ngột hôm ấy làm cô có hơi bực bội.
Không nghĩ nữa, đến tối là biết. Thương Dĩ Nhu cũng đi thay đồ rồi chuẩn bị đi làm.
Khúc Mịch cầm chìa khóa xe đi ra: "Đi thôi, anh thuận đường, để anh chở em đi làm, khi nào tan ca anh chở em về."
Nếu chỉ thuận đường đưa đón mình thì không cần phải từ chối. Thương Dĩ Nhu ngoan ngoãn theo anh ra ngoài, lên xe của anh.
Mọi thứ dường như đều trở về thời điểm trước khi ra nước ngoài, chẳng qua hoàn cảnh khác nhau. Khi đó Khúc Mịch không biết suy nghĩ của Thương Dĩ Nhu, còn trong giai đoạn chưa rõ ràng, mà bây giờ cô gái này đã là của anh. Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười.
Đưa Thương Dĩ Nhu đến trước cục công an, nhìn cô xuống xe vào trong, Khúc Mịch mới lái xe đi.
Hôm qua vừa khám nghiệm tử thi xong, không ngờ đội hình sự chỉ mất một buổi tối đã điều tra ra thân phận của người chết.
Ái Luân, 30 tuổi, mới từ nước ngoài về, hiện đang làm cố vấn cho công ty đầu tư Hưng Đạt, phong cách unisex, có bệnh sử mắc AIDS. Nhưng từ những tấm ảnh mà đồng nghiệp cung cấp, lúc đi làm cô ấy không mặc đồ giống đàn ông như vậy, hơn nữa cũng không ai biết cô ấy mắc AIDS. Tin này vừa được tiết lộ, tất cả đồng nghiệp tiếp xúc với Ái Luân đều sợ hãi đến bệnh viện kiểm tra.
AIDS của Ái Luân đã bước vào thời kỳ khởi phát, cũng chính là giai đoạn cuối của căn bệnh, hệ thống miễn dịch trong cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng. Theo kết quả kiểm tra, cô ấy còn nhiễm viêm gan C, lần này không chết thì cũng không thể sống quá một năm.
Ái Luân thường xuyên tiếp xúc với người giàu, thường hay đến các địa điểm mua sắm cao cấp. Nơi tìm thấy thi thể là ở ngoại ô, không phải nơi cô ấy thường hay đến. Cảnh sát đã kiểm tra hồ sơ cuộc gọi nhưng không tìm thấy cuộc gọi đáng nghi cách đây một tuần.
Trong trường hợp như vậy, kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi, cảnh sát kết luận cái chết của Ái Luân là tự sát.
Bố mẹ của Ái Luân đều định cư ở nước ngoài, cảnh sát đã thông báo cho họ về nước nhận thi thể.
Thương Dĩ Nhu vừa mới uống tách cà phê thì điện thoại bàn trong văn phòng đổ chuông, báo hiệu lại có chuyện xảy ra. Quả nhiên là thế, một vụ tai nạn giao thông xảy ra gần đường vành đai phía nam, có hai người chết tại chỗ và hai người bị thương.
Thương Dĩ Nhu cùng tất cả thành viên của khoa pháp y vội chạy đến hiện trường. Hiện trường lúc này vô cùng ồn ào, cảnh sát có mặt để duy trì trật tự, nhóm Lục Li cũng đã tới, ngoài ra có cảnh sát giao thông đang phân làn đường. Đường vành đai phía nam là tuyến đường huyết mạch, rất nhiều xe ngoại tỉnh muốn vào thành phố đều phải đi con đường này.
Có phóng viên theo dõi và đưa tin về hiện trường, người xem bàn tán rất nhiều. Công ty bảo hiểm cũng đến chụp ảnh hiện trường. Một lúc sau, nhân viên cứu hỏa đến.
Thì ra là một chiếc ô tô bất ngờ tông vào lan can bên đường, vì đang ở tốc độ cao nên thân xe bị xoay, một chiếc moóc chạy tới không phanh kịp, đầu bị mắc kẹt vào bên trong, cùng lúc đó, một chiếc jeep khác lao vào thành xe moóc, người bên trong bị va đập.
Tài xế xe moóc và những người trong xe jeep được đưa đến bệnh viện.Lực lượng cứu hỏa yêu cầu cần cẩu di chuyển về phía trước để lộ chiếc xe bị bẹp dí. Những người chứng kiến đều thì thầm bàn tán.
Đứng ở góc này, Thương Dĩ Nhu nhìn thấy một nam và một nữ ngồi ở hàng trước của xe, lực lượng cứu hỏa nhanh chóng nghĩ cách tháo cửa và cửa sổ trời của chiếc xe xuống, lúc này mới có thể đưa thi thể từ bên trong ra.
Những người ở gần đều hét lên, phần đầu của hai thi thể đã hoàn toàn biến dạng, cổ rút vào trong hốc, ngực bị móp và biến dạng nghiêm trọng, phần eo đẫm máu, chỉ có phần mông còn nguyên vẹn không có vết thương rõ ràng.
Thương Dĩ Nhu và Khang Bình kiểm tra sơ lược, cảm thấy đây chỉ là tai nạn giao thông. Thông thường, nếu cả gia đình và cảnh sát đều không nghi ngờ đây là vụ giết người thì không thể tiến hành khám nghiệm tử thi. Suy cho cùng theo truyền thống Trung Quốc, khi chết tốt nhất nên được toàn thây.
Vì có xe nên danh tính chủ xe được điều tra ra ngay. Nam, 42 tuổi, tên Mã Bưu, là giám đốc của một khách sạn trong thành phố. Vợ của ông ta tên Mai Lâm, là kế toán của một công ty nhỏ. Bọn họ có một bé trai 11 tuổi đang học lớp 4 của trường Tiểu học Hồng Kỳ.
20 phút trước khi xảy ra tai nạn, hàng xóm của Mã Bưu thấy vợ chồng họ lên xe, hơn nữa hàng ngày cặp đôi này đều cùng nhau đi làm theo tuyến đường vành đai phía nam.
Dù vậy để tránh xảy ra sai sót, khoa pháp chứng vẫn lấy mẫu DNA của hai người chết để tiến hành đối chiếu.
Thi thể được đưa về khoa pháp y, tạm thời để đó, chờ có kết quả vụ tai nạn và xem người nhà có yêu cầu khám nghiệm tử thi không.
Ít nhất phải từ ba đến năm ngày mới có văn bản xác nhận là tai nạn giao thông nên Thương Dĩ Nhu không bận rộn lắm.
"Chào mọi người."
Mới đến trưa, Thương Dĩ Nhu đang định đến căng tin thì nghe có giọng nói rất quen tai.
Thương Dĩ Nhu có văn phòng riêng, bên ngoài là chỗ những thành viên khác làm việc, phòng giải phẫu ở dưới hầm. Cô vừa mở cửa liền thấy Khúc Mịch, theo sau là một thanh niên ăn mặc như bồi bàn, tay xách rất nhiều túi.
"Tôi mời mọi người bữa tráng miệng." Khúc Mịch gọi nhóm Khang Bình tới, "Trưởng khoa Thương của mọi người trong công việc rất hay xoi mói, sau này làm việc mọi người sẽ tủi thân nhiều. Mọi người nể tình bánh kem của tôi, đừng tranh luận với cô ấy nhé."
Nói gì vậy? Phải gọi là kỹ lưỡng, xoi mói rõ ràng mang nghĩa xấu? Hơn nữa công việc của cô liên quan gì đến anh?
Thương Dĩ Nhu liếc xéo nhưng Khúc Mịch làm như không thấy, nhờ Khang Bình chiêu đãi hai người còn lại.
Khang Bình đã quá quen Khúc Mịch, chỉ có hai trợ thủ mới tới không biết. Hai mắt Tiểu Vương phát sáng, thầm nghĩ người đàn ông trước mặt vừa cao to vừa đẹp trai, người ta còn mang bánh do đầu bếp ba sao Michelin đến, đúng là mẫu bạn trai lý tưởng.
"Ngơ ngác gì đấy!" Thấy Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch đã vào văn phòng, Khang Bình gõ đầu Tiểu Vương, "Chưa nghe qua truyền kỳ của cục công an chúng ta hả?"
Truyền kỳ? Chẳng lẽ là...
"Khúc Mịch!" Tiểu Vương hét lên, ngay giây sau vội che miệng mình lại, "Thì ra anh ấy là đại thần trong lòng chúng ta, thảo nào có khí thế như vậy, ngoài đời trông còn đẹp trai hơn trên TV nữa."
Tiểu Vương chỉ mới tốt nghiệp ngành điều dưỡng, vì thích những thứ khủng bố biến thái nên sau khi tốt nghiệp đã nhất quyết xin vào khoa pháp y, vừa hay khoa pháp y mới được thành lập, đang thiếu nhân sự, thế nên cô được nhận, vào cùng đợt với cô còn có một thanh niên khác tên Đinh Duệ Nghĩa.
Chàng trai này rất điềm tĩnh, không nói nhiều, nhưng làm việc nhanh nhẹn và cần cù. Cậu tốt nghiệp pháp y chính quy, vì nghe nói Thương Dĩ Nhu trở thành trưởng khoa nên mới xin vào cục công an. Giáo sư Wells không còn nữa, Thương Dĩ Nhu là học trò của ông đương nhiên được mọi người chú ý đến.
Có điều Đinh Duệ Nghĩa không ngờ Thương Dĩ Nhu lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại khiến người ta không dám ngước nhìn. Nhất là khi làm việc, khi cô mặc bộ đồ khử trùng màu trắng, cầm dao giải phẫu trông rất điềm tĩnh và thanh lịch.