Giáo sư Wells rất có hứng thú với ảnh chụp và tài liệu, ngoài ra ông không quan tâm việc cảnh sát phân tích vụ án thế nào.
Trong mắt ông, tất cả phân tích, giả thiết, sườn tâm lý tội phạm, không có cái nào không cần thành lập dựa trên chứng cứ, mà nơi cung cấp bằng chứng quan trọng nhất chính là thi thể.
James lập tức đi sắp xếp. Giáo sư Wells quyết định kiểm tra bị ngâm dưới sông trước. Vì bị ngâm trong nước, thi thể bị phân hủy nghiêm trọng, thời gian càng dài càng khó phát hiện chứng cứ mấu chốt.
Để giữ trạng thái như lúc vừa mới phát hiện, thi thể không được bảo quản bằng cách đông lạnh mà ướp lạnh ở nhiệt độ thấp. Trạng thái của thi thể mà họ nhìn thấy không khác biệt nhiều so với mấy ngày trước.
Toronto hiện đang là cuối thu nhưng vì thi thể bị ngâm trong nước thời gian dài, hầu hết các bộ phận đều đã thối rữa, nhất là phần lưng không có da, các cơ bắp bị tổn hại rất nhiều, còn lộ ra phần xương bên trong. Điều khiến người ta ghê tởm hơn là phần đầu thi thể sưng to còn hơn trái bóng rổ, các đường nét bị phá hủy nghiêm trọng, không thể nhìn ra hình dạng lúc đầu. Hơn nữa dù nhiệt độ trong phòng rất thấp nhưng cái mùi thối rữa vẫn xộc thẳng vào mũi miệng khiến người ta có cảm giác như đang ăn ruồi bọ, muốn vói tay vào moi ruồi bọ ra.
Cảnh sát dẫn đường cho họ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dù đeo khẩu trang nhưng thỉnh thoảng vẫn nôn khan. Cậu ta nói mình còn việc bận rồi xoay người bỏ chạy.
Giáo sư Wells đeo găng tay, liếc nhìn Thương Dĩ Nhu, thấy cô vẫn còn giữ được bình tĩnh thì gật đầu.
Thi thể chưa được mổ xẻ vì tất cả nội tạng đều bị lộ ra ngoài, có phần còn bị khuyết không đầy đủ. Giáo sư Wells cẩn thận kiểm tra dạ dày, tim, gan và thận, không có phát hiện gì. Kế tiếp ông cẩn thận kiểm tra nửa trên thi thể, nhìn bằng mắt thường, từ cổ xuống rốn tổ chức da đã không còn.
"Hung thủ dùng dao bén cắt dọc theo cột sống của nạn nhân rồi tách da sang hai bên, sau đó dùng con dao hỗ trợ để lột da ra. Nội tạng của nạn nhân không có dấu vết bị tổn thương, phần đầu có dấu vết bị va chạm, trong dạ dày không còn sót lại thứ gì. Nói cách khác, rất có thể hung thủ lột da khi nạn nhân còn sống."
Thương Dĩ Nhu ở cạnh ghi chép, viết đến câu cuối cùng, tay không khỏi run rẩy.
"Tiếp theo là kiểm tra đến nửa người dưới của nạn nhân."
Kết quả kiểm tra nửa người trên thi thể trung khớp với báo cáo khám nghiệm tử thi mà cảnh sát cung cấp.
Tổ chức da ở nửa người dưới vẫn còn, tuy rằng nói lớp da giúp kiểm soát mức độ phân hủy nhưng thực chất nó chỉ làm cho sự phân hủy ít bị tác động từ bên ngoài, một khi bị thủng, tất cả những thứ bên trong sẽ chảy ra. Mới tưởng tượng đến cảnh đó là Thương Dĩ Nhu đã lạnh sống lưng.
Mà đương nhiên giáo sư Wells không chỉ muốn kiểm tra bên ngoài, ông còn muốn kiểm tra tình hình tử cung bên trong.
Giáo sư chọc kim vào bụng thi thể để rút phần dịch bên trong ra.
"Khi nào bụng phẳng lại thì lập tức báo cho tôi biết." Giáo sư Wells dặn Thương Dĩ Nhu ở lại trông chừng rồi đi rửa tay nghỉ ngơi.
Ngay lập tức có chất dịch màu xanh đen từ kim tiêm chảy ra theo đường truyền, mùi hôi thối tràn ngập căn phòng. Thương Dĩ Nhu cảm thấy mình như thể rơi vào vực sâu, cố nín thở đến mức lồng ngực đau nhói. Cô vội tìm thêm một cái khẩu trang khử trùng khác, nhưng dù đeo hai cái thì vẫn thấy khó chịu.
Thật ra không phải Thương Dĩ Nhu yếu đuối mà vì căn phòng quá kín, điều hòa chỉ có mười độ, cửa sổ đóng chặt, mùi hôi không thể bay ra ngoài mà cứ lơ lửng trong không khí, càng ngày càng nhiều.
Thương Dĩ Nhu bắt đầu suy nghĩ miên man, cô nhớ tới các bước khám nghiệm của giáo sư Wells, nhất là cách rút dịch phân hủy bên trong xác chết này ra, đây là lần đầu tiên Thương Dĩ Nhu nhìn thấy. Thật ra ý tưởng này không mới lạ gì, chủ yếu là người thực hiện phải tự tin và táo bạo.
Làm pháp y bọn họ đều biết phải cố giữ sự toàn vẹn của thi thể ở mức cao nhất, ngay cả khi khâu lại sau khi giải phẫu thì cũng phải cố gắng khôi phục trạng thái ban đầu, làm vậy không chỉ là sự tôn trọng tử thi mà còn để khám nghiệm lần hai, tránh sai sót trong khám nghiệm lần đầu.
Nhưng giáo sư Wells tin rằng kết luận khám nghiệm tử thi của mình sẽ chính xác 100%.
Một tiếng sau, bụng của thi thể cuối cùng cũng xẹp, Thương Dĩ Nhu vội gọi điện cho giáo sư Wells, giáo sư Wells quay lại.
Sau thời gian ngâm dưới nước lâu, lại qua lần rút dịch lần này, bụng thi thể nhăn nheo như một tờ giấy, điều đó yêu cầu kỹ thuật của pháp y phải vô cùng tỉ mỉ chính xác.
Giáo sư chọn một con dao không quá sắc bén, đi nhẹ một đường trên bụng thi thể, sau đó dùng mũi dao nhếch nhẹ lên trên, bụng liền được cắt ra, để lộ tình hình bên trong.
"Tử cung có dấu vết khâu lại, có khả năng là sinh mổ hoặc phẫu thuật cắt u xơ tử cung." Đây là phát hiện quan trọng, Thương Dĩ Nhu vội ghi chép lại.
Giáo sư Wells mở phần khâu tử cung ra, vói tay vào. Tay ông đi từ tử cung vào âm đ*o, thì ra kiểm tra hạ thể còn có thể dùng cách này. Nhưng cách này chắc chắn sẽ phá hỏng thi thể, chỉ có trường hợp đặc biệt mới có thể sử dụng.
"Lấy ống nghiệm với tăm bông đến đây." Giáo sư Wells nói, ông muốn lấy dịch lỏng trong cơ thể nạn nhân xem trước khi chết nạn nhân có quan hệ tình dục hay không.
Thương Dĩ Nhu cho tăm bông vào ống nghiệm rồi đậy kín, dán nhãn.
Giáo sư Wells vừa tháo găng tay vừa nói, "Vì thi thể bị ngâm trong nước lâu nên phần da bụng không thể xác định rõ, không cần khâu thi thể lại, tìm ai đó làm nghề tang lễ xử lý, đừng để cô ấy chết xấu xí quá."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, chạy vào phòng khử trùng, hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân như được sống lại.
Báo cáo khám nghiệm tử thi đầu tiên được đưa đến phòng học, giáo sư Wells quyết định buổi chiều sẽ giải phẫu thi thể thứ hai.
Thương Dĩ Nhu không ăn trưa, không phải cô không đói mà là vì ăn không vô. Cái mùi thối rữa kia như vẫn còn ở trong phổi, cô liên tục súc miệng như cái cảm giác đó vẫn không biến mất.
Cô nhớ tới lần đầu mình tiếp xúc với thi thể bị phân hủy nặng, nôn hai ngày liên tục, ngay cả nước cũng không uống, sau này từ từ làm quen, giữa phòng nghỉ và phòng giải phẫu chỉ có một tấm cửa kính, cô cũng có thể ăn uống bình thường.
Không ngờ qua bao nhiêu năm, cô lại tìm về cảm giác lần đầu bước vào phòng giải phẫu. Nhưng nói thật lòng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thi thể ghê như vậy, chất lỏng rút từ bụng thi thể ra thật sự khó tìm được lời để hình dung, ngửi một lần là cả đời không quên được.
"Khó chịu hả?" Không biết Khúc Mịch tới lúc nào, anh đưa cô một chai súc miệng, "Vị chanh đấy."
Cô nhận lấy súc miệng, chớp mắt đã hết nửa chai.
"Ăn gì không, anh đi mua cho em." Khúc Mịch nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, "Anh thấy đầu đường có quán bún gạo Quế Lâm mới mở, thêm măng chua và sa tế chắc là sẽ hợp khẩu vị."
"Được." Dù sao cô cũng không biết ăn gì, cắn răng ăn một cái là được.
Có lẽ do quán mới khai trương, khách khứa không nhiều. Cả hai gọi hai tô bún gạo, gọi thêm măng chua, giá, đậu hũ và tàu hũ ky. Nhìn Thương Dĩ Nhu thêm một muỗng sa tế và chút dầu vừng mà dạ dày Khúc Mịch nóng rát.
"Cay như vậy, coi chừng đau dạ dày." Khúc Mịch gọi thêm một ly nước chanh.
Ăn cay như vậy mới có cảm giác tê tê, Thương Dĩ Nhu ăn một miếng, cảm giác cay nóng theo thực quản đi xuống, trừ nóng rát ra thì không còn cảm giác gì. Đúng là có hiệu quả, Thương Dĩ Nhu vừa ăn vừa uống nước chanh, cô ăn được khá nhiều.
"Đúng rồi, đừng hòng cho qua chuyện. Nói thật đi, sao lại gạt em hả?" Nhớ tới việc chính, Thương Dĩ Nhu trừng mắt hỏi Khúc Mịch.
"Anh đâu có gạt em."
"Còn dám nói không? Gạt có hai kiểu, một là nói đen thành trắng, hai là rõ ràng biết mà không chịu nói!" Thương Dĩ Nhu hừ một tiếng, "Rõ ràng anh biết em sẽ theo giáo sư Wells đến cục cảnh sát, vậy mà không chịu nói gì với em."
"Anh chỉ muốn cho em một bất ngờ thôi, để xem em thấy anh sẽ có biểu cảm gì. Chúng ta tới đây đều để phá án, sao giấu nhau được? Có điều đúng là kỳ diệu, ra nước ngoài rồi chúng ta vẫn có thể hợp tác như trong nước, đúng là ý trời." Khúc Mịch cười nói.
Thương Dĩ Nhu lại liếc nhìn anh: "Thôi được, lần này miễn cưỡng bỏ qua, nhưng không được có lần sau."
"Cảm ơn vợ anh không so đo, tối nay để anh hầu hạ vợ, báo đáp ơn không giết của vợ nhé!" Khúc Mịch hạ giọng.
Thương Dĩ Nhu cầm đũa gõ đầu anh, mặt đỏ bừng.