Ghét tên của mình, ngay cả họ cũng sửa, không biết bố mẹ cô ta có cảm nhận gì. Nếu với tính cách trước đây, Mạnh Triết chắc chắn sẽ mỉa mai một hồi, nhưng qua rèn luyện, cậu đã trưởng thành điềm tĩnh hơn.
Cậu nghiêm túc nói: "Vì khẩu cung của cô có chi tiết đáng nghi, vậy nên chúng tôi cần xác minh lại. Nếu cô Trương bận, tôi có thể đến chỗ phỏng vấn chờ, đến lúc đó bị phóng viên bắt gặp, viết bài ảnh hưởng tới thanh danh của cô Trương, tôi không chịu trách nhiệm."
"Anh... Có gì mau hỏi đi, tôi chỉ có năm phút." Cô ta giơ tay xem đồng hồ, bực bội nói, "Một cảnh sát nhỏ bé thì có gì hay ho chứ?"
Vương Tịnh ngồi cạnh nghe thế thì tức giận, cầm ly nước đặt mạnh trước mặt cô ta: "Cô Trương, mong cô chú ý cách ăn nói. Đây là cục cảnh sát, từng câu từng chữ cô nói đều sẽ được ghi chép lại. Ngoài ra, dù cô có nhận tổ tiên của mình hay không, chúng tôi chỉ xưng hô theo tên họ trên căn cước. Chờ cô làm xong thủ tục đổi tên từ Trương Lệ Xuân thành Đàm Tân Ngữ, chúng tôi đương nhiên sẽ gọi cô là cô Đàm!"
"Trời a, cô làm gì thế? Nước bắn ra ngoài hết rồi, đừng có làm bẩn đồ của tôi, lỡ mà bẩn, tiền lương của anh chị không đủ đền đâu. Còn nữa, chị có thái độ gì vậy? Tôi không phải phạm nhân, tôi là công dân tốt phối hợp với cảnh sát phá án đấy. Có tin tôi khiếu nại khiến chị bị xử phạt không hả!" Trương Lệ Xuân khinh thường liếc nhìn Vương Tịnh từ trên xuống dưới.
Vương Tịnh xuất thân bần hàn, thời còn đi học đều nhờ vào học bổng, mới vào đội hình sự chưa đến một năm, đương nhiên không có điều kiện ăn mặc trau chuốt. Tuy các đồng nghiệp khác đều mặc đồng phục nhưng từ túi xách, đồng hồ, trang sức thì vẫn có thể nhìn ra điều kiện kinh tế của mỗi người.
Bị Trương Lệ Xuân nói như vậy, Vương Tịnh nóng mặt.
Mạnh Triết nhíu mày gõ bàn: "Khiếu nại là quyền tự do của cô, còn có bị phạt hay không không liên quan đến cô. Cô Trương, cô còn hai phút, xe của cô đang chờ bên ngoài đấy."
Trương Lệ Xuân bĩu môi: "Hừ! Có gì mau hỏi đi, tôi chẳng muốn ở lại cái chỗ đen đủi này thêm một phút nào nữa!"
"Cô Trương Lệ Xuân, xin hỏi từ 0 giờ đến 1 giờ ngày 28 tháng này cô ở đâu?" Mạnh Triết lặp lại vấn đề khi nãy.
"Tôi ở nhà Phác tổng, bọn họ tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho con gái."
"Luôn ở phòng khách đúng không?" Mạnh Triết hỏi.
"Đúng vậy."
"Cô Trương, cô có biết tội gây trở ngại cho cảnh sát khi làm công vụ không? Nếu cô nói dối, cảnh sát chúng tôi có quyền tiến hành truy cứu cô."
"Hôm đó mọi người đều uống say, ai mà nhớ rõ chứ? Trong lúc đó tôi có đi toilet hai lần, thời gian cụ thể thì không nhớ."
"Vậy lần đầu tiên nhận thẩm vấn sao cô không nói? Từ 0 giờ đến 2 giờ là khoảng thời gian nạn nhân bị giết hại, những ai ở nhà họ Phác trong thời gian này đều khả nghi. Nếu khi đó cô đi toilet, có nghĩa là cô không có nhân chứng chứng minh chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa cô còn dùng cách che giấu, thế nên tôi có lý do nghi ngờ cô giết người!" Mạnh Triết từng bước dồn ép khiến Trương Lệ Xuân bắt đầu hoang mang.
"Tôi không có giết người! Khi đó tôi đã chẳng còn tỉnh táo thì sao giết người được!" Cô ta vội giải thích, "Tôi biết cảnh sát hay vu oan người tốt, một khi không có chứng cứ ngoại phạm trong thời gian nạn nhân bị giết sẽ ép hỏi không ngừng. Để tránh phiền phức nên tôi mới không nói thật. Có điều tôi không giết người, chỉ đi toilet hai lần thôi. Đúng rồi, tôi có nhân chứng! Lần đầu tôi đi toilet là vào khoảng 0 giờ, khi đó ở ngoài có người gõ cửa. Anh chị xem lại khẩu cung của những người khác đi, chắc chắn có lời khai trùng khớp. Người đó có vẻ rất gấp, gõ cửa hai lần, sau đó tôi nghe có tiếng bước chân lên lầu. Lần thứ hai tôi đi toilet thì vào khoảng 1 giờ, toilet ở tầng một có người nên tôi lên tầng hai. Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói đều là thật mà."
"Là có người có thể chứng minh lúc gõ cửa cô ở bên trong, chứ không thể chứng minh thời gian ngoại phạm của cô. Cô có thể lừa nạn nhân xuống tầng hầm rồi giết hại, sau đó làm bộ không có việc gì quay lại phòng khách, rồi tiếp tục giả bộ đi toilet, nhân lúc không ai chú ý thì lẻn xuống tầng hầm tra tấn thi thể. Vì cô là kẻ bị tình nghi, chúng tôi có quyền tạm giam cô 48 tiếng. Cô Trương, e rằng xe bên ngoài không thể đón cô đi rồi."
"Tôi thật sự không phải hung thủ giết người, tôi ở trong toilet mà!" Trương Lệ Xuân sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, giết người không phải tội nhỏ, dính líu vào chuyện này cô ta sao có thể sống trong giới giải trí đây?
Nhưng dù cô ta có giải thích thế nào, Mạnh Triết cũng không dao động. Dưới tình thế cấp bách, cô ta chỉ đành nói thật.
"Cảnh sát Mạnh, nếu tôi chịu nói thật, anh có thể giữ bí mật thay tôi không?" Trương Lệ Xuân đã không còn thái độ kiêu ngạo ương ngạnh lúc đầu, cách xưng hô với Mạnh Triết cũng thay đổi.
"Nếu không liên quan đến vụ án, chỉ là vấn đề riêng tư, chúng tôi sẽ tuân thủ quy định không tiết lộ một chữ!"
"Được." Trương Lệ Xuân chần chờ, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.
Hóa ra cô ta cắn thuốc. Hôm đó dự tiệc ở nhà Phác Vĩnh Hạo, cô ta có cầm theo mấy viên thuốc, lén trốn vào toilet sử dụng. Khi ấy ở tầng một có người vội dùng toilet, cô ta sợ bị nhìn thấy nên chạy lên lầu hai.
"Cảnh sát Mạnh, tôi có thể đi thử máu, chắc chắn có thể xét nghiệm ra." Để xóa bỏ hiềm nghi giết người, cái gì cô ta cũng khai ra hết.
"Cô ở trên tầng hai bao lâu, khi nào thì có người gõ cửa? Sau đó cô nghe được gì, thấy gì?" Mạnh Triết hỏi.
Trương Lệ Xuân liều mạng nhớ lại, cuối cùng lắc đầu: "Khi đó ý thức của tôi đã mơ hồ, không nhớ gì hết."
Mạnh Triết không khỏi thất vọng, bảo cô ta về suy nghĩ, nhớ ra gì thì lập tức gọi điện, sau đó thả cô ta đi.
"Tại sao lại thả cô ta đi? Cô ta không có bằng chứng ngoại phạm, hiện tại cô ta là kẻ có hiềm nghi lớn nhất!" Thấy Trương Lệ Xuân được thả, Vương Tịnh thắc mắc. Tuy cô ta mới bị Trương Lệ Xuân cười nhạo, nhưng cô vẫn có thể phân biệt rõ công và tư. Cô không thích Trương Lệ Xuân là thật nhưng cảm thấy Trương Lệ Xuân đáng nghi là suy nghĩ khách quan.
Mạnh Triết giải thích: "Đầu tiên, cô ta là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Quang, đang được nâng đỡ. Phác Vĩnh Hạo là ông chủ của Tinh Quang, cô ta đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức tự phá hủy tương lai vào thời điểm này. Ngoài ra, bản thân cô ta có tiền án sử dụng chất gây nghiện, chẳng qua được đại diện xử lý truyền thông nên mới không lưu lại bản án, hơn nữa vẫn chưa có chứng cứ để bắt giam cô ta, chúng ta vẫn cần phải tiếp tục điều tra để thu thập bằng chứng. Cô ta là nhân vật của công chúng, chuẩn bị tham gia một bộ phim truyền hình, không thể thoát khỏi tầm mắt của chúng ta, một khi phát hiện điểm khả nghi là có thể bắt giữ ngay lập tức. Cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất..." Nói tới đây Mạnh Triết dừng lại.
Vương Tịnh lập tức trở nên căng thẳng. Cô là người mới trong giới trinh sát, có cơ hội đương nhiên phải cố gắng học hỏi. Khúc Mịch là đội trưởng đội hình sự, nhưng người đó chạm mặt cô còn lo sợ chứ huống hồ là hỏi. Bây giờ may mà cùng làm việc với Mạnh Triết, Mạnh Triết hiền hòa rộng rãi, cô đương nhiên phải hỏi thăm để học hỏi rồi.
Mạnh Triết tựa đầu lại gần: "Đói bụng rồi, ăn cơm rồi nói!" Cậu ta đứng dậy, ra hiệu bảo Vương Tịnh đuổi theo, "Ngán cơm căn tin rồi, có điều ăn ngoài thì hơi mắc!"
Trời ạ, rõ ràng là muốn cô mời một bữa mà? Bóc lột người mới như cô mà không biết xấu hổ sao? Sao cô không phát hiện chứ?
Thấy Vương Tịnh tức giận nhưng không dám nói gì, Mạnh Triết bật cười. Cả người bận rộn với vụ án, thỉnh thoảng trêu đùa người mới cũng thể điều chỉnh tâm trạng. Cô bé Vương Tịnh này bản chất không xấu, cũng thông minh, chỉ cần được hướng dẫn là có thể trở thành một cảnh sát hình sự xuất sắc.
Hai người một trước một sau rời khỏi văn phòng, vừa tới cửa, Vương Tịnh đột nhiên dừng lại.
"Nhìn quen quá." Vương Tịnh cúi người nhặt khuyên tai lên, bên trên có viên kim cương sáng lấp lánh, "Hình như là của Trương Lệ Xuân, chắc không phải do cô ta làm rơi đấy chứ?"
Nghe vậy Mạnh Triết quay đầu: "Chắc là của cô ta." Là cảnh sát hình sự nhiều năm, chút sức phán đoán này đương nhiên phải có.
Vương Tịnh gọi cho Trương Lệ Xuân, trợ lý của cô ta nghe máy. Vừa nghe nhắc tới khuyên tai, đối phương vội nói là của Trương Lệ Xuân làm rơi, hẹn gặp ở quán mì lạnh.
Hai người vừa tới quán mì lạnh đã thấy một cô gái đeo kính đen buộc tóc đuôi ngựa chờ bên ngoài, cô ấy còn mở album ảnh trong di động xác nhận với họ: "Khuyên tai này chị Tâm Ngữ thích lắm, lúc mới phát hiện mất khuyên tai, chị Tâm Ngữ còn cằn nhằn mãi."
Vương Tịnh trả khuyên tai cho cô ấy, cô ấy cảm ơn rồi chạy đi. Xem ra không dễ hầu hạ Trương Lệ Xuân, cô trợ lý này trông chỉ mới hai mươi tuổi, chắc chắn bị Trương Lệ Xuân miệt thị không ngừng. Làm công cho một người như vậy, đổi lại là mình Vương Tịnh cũng không chịu nổi, vô cùng đồng tình.
Nhưng vừa ngồi vào bàn xem thực đơn, Vương Tịnh bỗng cảm thấy bản thân cũng đáng thương không kém. Một tô mì lạnh mấy chục tệ, hai người cùng ăn ít nhất cũng phải gọi thêm món rau, cộng lại chắc khoảng cả trăm tệ. Tiền lương một tháng của cô chưa đến 3000, tính cả phụ cấp thì cũng 4000. Mỗi tháng cô phải trả tiền thuê nhà 3000 tệ, số tiền còn lại vừa để chi tiêu sinh hoạt vừa phải gửi về nhà. Bây giờ nghĩ tới ăn một bữa cơm tốn 100 tệ, trái tim liền đau nhói.