Vụ án của Hoắc Thải Ni vừa kết thúc, mọi người còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lại tiếp tục xảy ra vụ án mới. Thương Dĩ Nhu lên xe của Khúc Mịch, mở laptop lên mạng tìm hiểu.
"Sao nhí Phác Nhụy ba tuổi đã bắt đầu chụp hình quảng cáo, năm tuổi bắt đầu quay quảng cáo TV, sáu tuổi bắt đầu diễn phim truyền hình, chỉ trong vòng ba năm đã trở thành minh tinh nhà nhà đều biết, còn được dự đoán là hai mươi năm sau sẽ trở thành thiên hậu." Thương Dĩ Nhu vừa đọc vừa xem ảnh.
Đây là những tấm ảnh Phác Nhụy chụp gần đây, đôi mắt to tròn sống động, hai hàng lông mi cong dài, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, nhất là hai lúm đồng tiền trên má khiến người ta không yêu không được.
Cô bé mặc chiếc váy màu hồng nhạt, đầu đội vương miện trông y như một cô công chúa.
Chỉ xem ảnh thôi Thương Dĩ Nhu đã muốn ôm cô bé vào lòng, nếu gặp người thật thì phải làm sao đây? Một cô bé được mọi người yêu thương đột nhiên bị hại, ngay cả người không liên quan như cô cũng thấy tiếc nuối, không biết gia đình cô bé sẽ như thế nào.
Thoáng thấy Thương Dĩ Nhu thổn thức, Khúc Mịch cũng nghiêng đầu xem ảnh.
"Trông quen quen." Khúc Mịch mở TV lên chỉ có xem tin tức, đương nhiên không biết minh tinh trong giới giải trí.
Thương Dĩ Nhu cũng không hơn gì anh, nếu không nghe thấy cái tên Phác Nhụy cô đã không cần phải đi tìm hiểu.
Xe nhanh chóng tới vùng ngoại ô, dừng trước khu biệt thự. Ở đây đều là người có tiền, trước căn biệt thự ba tầng bên trong đã bị giăng dây phong tỏa, có hai chiếc xe cảnh sát đậu ngay phía trước, cổng mở rộng, đèn sáng trưng, có thể thấy cảnh sát đang ra vào kiểm tra.
Hách Minh canh giữ ở cửa thấy Khúc Mịch xuống xe liền chạy đến: "Đội trưởng Khúc, bố mẹ và trợ lý của nạn nhân đều ở tầng hai, nạn nhân ở tầng hầm, hiện trường bị phá hỏng một ít."
Đúng lúc này, một người mặc đồ cảnh sát từ bên trong đi ra: "Đội trưởng Khúc đúng không, tôi là cảnh sát quản lý khu vực này. Chúng tôi nhận được điện thoại của Phác Vĩnh Thụy báo con gái lớn của mình mất tích, chúng tôi lập tức dẫn người tới điều tra thì phát hiện thi thể của một bé gái, sau khi xem thi thể, bố mẹ nạn nhân xác định đó là con gái mất tích của họ. Có điều... Trong quá trình nhận dạng, mẹ của nạn nhân quá kích động nên đã phá hỏng hiện trường."
Khúc Mịch không nói gì cả, chỉ tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ngay cả hiện trường cũng không bảo vệ được, cảnh sát bây giờ đúng là càng ngày càng kém. Anh liếc nhìn Hách Minh, Hách Minh lập tức nói: "Bây giờ vụ án do đội hình sự chúng tôi phụ trách, mấy anh thu đội được rồi."
Đúng là người thích bắt bẻ! Anh tưởng ai cũng là chuyên gia tâm lý học tội phạm ai cũng suy nghĩ mọi việc thông thoáng sao. Thử nghĩ xem, một người mẹ tận mắt nhìn thấy thi thể của con gái mình sao có thể không nổi điên được? Ai mà cản được đây?"
Thấy Khúc Mịch xuống tầng hầm, Thương Dĩ Nhu vội đi theo, trợ thủ Khang Bình đi ngay phía sau.
Cửa ra vào tầng hầm nằm ở dưới cầu thang tầng một, trên tường treo một bức tranh phong cảnh, cánh cửa được giấu trong đó, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện.
Hiện giờ cánh cửa mở toang, bên trong có ảnh đèn. Người ra vào ở đây đều tiếp xúc với thi thể thường xuyên, Thương Dĩ Nhu lập tức ngửi thấy mùi máu, không khỏi nhíu mày.
Tầng hầm bên dưới rộng 10m2, không có cửa sổ, trên trần nhà treo một bóng đèn huỳnh quang là nguồn sáng duy nhất. Bên trong không có trang hoàng gì, ở góc toàn là mấy cái hộp chất đống vào một chiếc nôi, giữa sàn nhà trải một chiếc áo khoác hàng hiệu, bên dưới phồng lên, ngay cạnh có vết máu vẫn chưa khô."
"Mẹ nạn nhân khi thấy thi thể đã vô cùng kích động, lấy áo khoác trên người che nạn nhân, còn muốn bế nạn nhân ra ngoài." Lục Li báo cáo, sau đó đeo găng tay kéo áo khoác lên.
Nhìn cảnh dưới áo khoác, Thương Dĩ Nhu giật mình. Phát Nhụy chỉ là một cô bé mười tuổi, ai đã nhẫn tâm đối xử với cô bé như vậy?
Trên mặt bị vũ khí sắc bén chém bảy tám nhát, cả khuôn mặt toàn là máu, nhát chém dài nhất kéo dài từ huyệt thái dương bên trái đến sau tai trái, vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương bên trong, lớp da hai bên bị kéo ra, một nhãn cầu cụp xuống lủng lẳng ở bên ngoài trông rất khủng bố.
Thương Dĩ Nhu không có cách nào liên hệ cô công chúa xinh đẹp trên ảnh và thi thể trước mặt, cũng có thể hiểu tại sao mẹ cô bé thấy cảnh này lại nổi điên mất bình tĩnh như thế.
"Dĩ Nhu?" Khúc Mịch nhẹ nhàng gọi.
Thương Dĩ Nhu gật đầu với anh, hít sâu một hơi, bước lên kiểm tra. Là một pháp y, thời điểm khám nghiệm tử thi điều kiêng kị nhất là đặt tình cảm cá nhân vào, như thế sẽ làm ảnh hưởng tới phán đoán.
Cô ấn nút ghi âm, vừa kiểm tra vừa ghi âm, đây là thói quen nghề nghiệp của cô.
Đo lường độ lớn nhỏ, nông sâu và hướng đi của các vết thương trên mặt xong, cô bắt đầu kiểm tra cơ thể nạn nhân."
"Váy công chúa nạn nhân mặc trên người đã bị xé rách, có dấu hiệu do vũ khí sắc bén gây ra. Trên khuỷu tay nạn nhân có vết bầm do va chạm với vật cứng. Căn cứ theo hoen thi thể xuất hiện trên thi thể có thể phỏng đoán nạn nhân đã chết khoảng từ bảy đến tấm tiếng trước, cũng chính là 1 đến 2 giờ sáng hôm nay. Khoan đã!" Thương Dĩ Nhu đột nhiên dừng lại, Khúc Mịch đang kiểm tra hiện trường vội quay đầu nhìn, "Hạ thể nạn nhân có cắm một con dao chỉ còn lộ ra ngoài tay cầm dài khoảng 5cm. Chiều dài và hình dạng cụ thể của con dao cần phải lấy ra mới có thể xác định. Còn về vấn đề nạn nhân có bị xâm hại hay không cũng phải tiến hành kiểm tra thêm mới biết."
Phác Nhụy mặc váy công chúa màu trắng, phần váy bên trên bị phá hỏng nghiêm trọng, bên dưới thì không bị ảnh hưởng gì. Mẹ của Phác Nhụy kích động bế thi thể lên, mọi người ngăn lại nhưng không dám lộn xộn nên không ai phát hiện dưới váy có chi tiết này.
Phá nát khuôn mặt, cắm dao vào hạ thể, thủ đoạn của tên hung thủ này vừa tàn nhẫn vừa biến thái. Người nằm dưới đất chỉ là một cô bé mười tuổi, hắn sao có thể ra tay được như vậy!
"M* nó!" Lục Li mắng, sau đó to tiếng nói, "Anh em kiểm tra cẩn thận một chút, không được bỏ sót bất cứ nơi nào!"
Với cách bố trí của tầng hầm, vừa nhìn là biết hung thủ chắc chắn ra vào bằng cửa. Lục Li dẫn người kiểm tra tìm dấu vết, hy vọng sẽ tìm ra dấu chân khả nghi.
Khúc Mịch bảo người đưa thi thể về, Thương Dĩ Nhu về trước để giải phẫu thi thể. Anh cùng Lưu Tuấn lên lầu gặp vợ chồng Phác Vĩnh Hạo.
Trên cầu thang trải thảm Ba Tư không dính một hạt bụi, có thể thấy chủ nhà là người thích sạch sẽ. Mang giày đi lên có thể cảm giác độ mềm mại và sự dày dặn, Khúc Mịch không vội lên lầu mà vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Trên tường bên cầu thang treo mấy bức tranh sơn dầu, trông có vẻ là bút tích của người nổi tiếng. Khúc Mịch dừng lại trước mặt một bức tranh, có vẻ như cảm thấy hứng thú.
Đột nhiên trong một căn phòng ở lầu hai truyền ra tiếng khóc, ngay sau đó có tiếng người khác nhẹ nhàng an ủi, ngoài ra còn tiếng người đàn ông cố khống chế cảm xúc.
Khúc Mịch đi theo âm thanh, thấy căn phòng thứ nhất bên trái mở cửa, một người đàn ông đã vỗ lưng một người phụ nữ, Vương Tịnh ngồi ở sô pha đối diện cũng đang cố gắng khuyên nhủ.
Người đàn ông cắt tóc ngắn gọn gàng, sống mũi cao, đôi mắt đào hoa toát lên nét đẹp trai lãng tử. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản có khuy măng sét màu vàng với một bông hoa sẫm màu trên cổ tay, bên dưới là chiếc quần tây lịch sự cùng đôi giày da màu đen mũi nhọn.
Còn người phụ nữ bên cạnh có mái tóc xoăn màu hạt dẻ, vừa thời trang vừa thanh lịch, nước da trắng nõn, trên người là chiếc váy trắng không tay khiến bản thân như một đóa sen được mưa gột rửa.
"Đội trưởng Khúc." Thấy Khúc Mịch, Vương Tịnh lập tức đứng dậy.
Cô vốn phụ trách lấy lời khai của hai vợ chồng này, nhưng người phụ nữ khóc đến ngất xỉu, khi tỉnh dậy lại khóc, đến giờ vẫn chưa hỏi được gì.
Ngày xưa cô vào đội hình sự, mang theo ước mơ gây dựng sự nghiệp. Nhưng đến khi tiếp xúc với vụ án thật sự, cô mới phát hiện bản thân quá ngây thơ, không chỉ không kiến công lập nghiệp mà còn bị gián điệp quốc tế lợi dụng, suýt đã mắc phải sai lầm không thể đền bù.
Khúc Mịch muốn đẩy cô ra khỏi đội hình sự điều đến đồn công an khu vực, cô năn nỉ cầu xin, cuối cùng phải chạy đi nhờ Thương Dĩ Nhu mới có cơ hội ở lại. Có điều cô không thể tham gia kiểm nghiệm hiện trường nữa, chỉ có thể tạm thời làm những công việc lặt vặt. Nhưng ngay cả việc lấy lời khai đơn giản nhất cô ta cũng không thể hoàn thành, nhìn thấy Khúc Mịch đương nhiên sẽ sợ hãi rồi.
Cũng may Khúc Mịch không nói gì, liếc nhìn cô, ra hiệu cô ở bên ghi chép.
"Phác Vĩnh Hạo, Nhạc Tâm, mong anh chị cẩn thận nhớ lại tất cả chi tiết xảy ra trước và sau vụ án, như vậy mới có thể nhanh chóng bắt được hung thủ. Đứa con gái còn lại của anh chị hiện đang mất tích, anh chị không hi vọng bi kịch sẽ lặp lại đúng không?"
"Đúng, cảnh sát, Nhã Nhi cũng mất tích rồi, các anh nhất định phải tìm ra con bé. Nhụy Nhi đã... Nhã Nhi không thể cũng xảy ra chuyện." Nghe vậy Phác Vĩnh Hạo lập tức ngẩng đầu, cầu xin.
Khúc Mịch nhìn anh ta một hồi, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén: "Từ lúc phát hiện đứa bé mất tích đến nay đã qua tám tiếng, bây giờ anh mới nhớ mình còn một đứa con không thấy đâu sao?"
"Nhã Nhi..."
"Đứa bé kia do chúng tôi nhận nuôi ở cô nhi viện, về tình cảm đương nhiên không bằng Nhụy Nhi rồi!" Nhạc Tâm lau nước mắt, trầm giọng, "Tại sao người chết không phải nó! Nếu vậy thì Nhụy Nhi đã còn hy vọng sống sót!"
"Nhạc Tâm, sao em có thể nghĩ như vậy? Em quên trước đây tại sao chúng ta lại nhận nuôi Nhã Nhi sao?" Phác Vĩnh Hạo trách cứ.
"Tại sao anh chị lại nhận nuôi đứa bé đó?" Khúc Mịch giỏi nhất là việc tìm ra chỗ đột phá, tội phạm khó chơi nhất bị anh thẩm vấn đều khai ra tất cả, huống chi là vợ chồng Phác Vĩnh Hạo?