Lời khai của Hoắc Thải Hà không khác Hầu Minh là mấy.
"Tôi không biết chuyện của Tiểu Ni ở trong nước, con bé không thích kể, tôi cũng không hỏi. Thời gian trước con bé gọi điện cho tôi, nói có ý định qua Pháp định cư. Tôi nghe vậy thì rất vui, tôi chỉ có một đứa em gái, để một mình con bé ở đây tôi cũng không yên tâm. Có điều con bé đột nhiên có suy nghĩ này khiến tôi không khỏi giật mình. Mấy năm trước tôi thường xuyên khuyên nó nhưng nó khăng khăng không chịu, đột nhiên có quyết định này không biết có phải vì có chuyện không vui không. Tôi biết mấy năm trước Tiểu Ni có qua lại với một người, vết thương chồng chất, cũng vì việc đó mà chạy đến chỗ tôi một thời gian. Tôi sợ con bé lại thất tình nên định bảo nó qua chỗ tôi nghỉ ngơi, đợi bình tĩnh lại rồi quyết định."
"Bạn trai cũ của cô ta tên Hoắc Minh, việc này cô biết không?"
"Biết." Hoắc Thải Hà gật đầu, "Hầu Minh kia đã có vợ con nên họ chia tay, lúc chia tay hình như còn không được vui vẻ."
"Thế cô có biết nửa năm trước họ đã nối lại tình xưa không? Trước khi chết, em gái cô đã mua bảo hiểm sinh mạng trị giá 5.000.000 tệ, người được hưởng là Hầu Minh."
"Sao bọn họ lại ở bên nhau?"
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Thải Hà không phải chú ý đến 5.000.000 tệ tiền bồi thường kia, điều này khiến Khúc Mịch để tâm. Dù là người không thiếu tiền, nhưng nghe nói em gái mua bảo hiểm người được lợi không phải mình thì vẫn nên tỏ chút thái độ. Nếu thế, phản ứng của Hoắc Thải Hà chứng minh điều gì? Có lẽ quan hệ chị em của họ không tốt như cô ta nói.
"Đội trưởng Khúc, tôi muốn nhận lại chìa khóa nhà của em gái." Hoắc Thải Hà nói, "Mẹ con chúng tôi không đặt khách sạn, hơn nữa tôi cũng muốn dọn dẹp di vật của em gái."
"Được thôi." Khúc Mịch không có lý do từ chối.
Anh đưa chìa khóa cho Hoắc Thải Hà, nhìn cô ta đưa con trai đi, sau đó gọi điện cho Vương Đại Tráng, nhờ Vương Đại Tráng phối hợp với cảnh sát chú ý tới Hoắc Thải Hà, một khi phát hiện có gì bất thường thì lập tức báo lại.
Cái này gọi là nghệ thuật dùng người, tuy Vương Đại Tráng chỉ là bảo vệ nhưng ông ta biết rõ tình hình ở khu chung cư, cũng có thời gian theo dõi Hoắc Thải Hà 24/24, đồng thời không dễ bị phát hiện.
Nhận được điện thoại của Khúc, Vương Đại Tráng rất hào hứng, đang đi loanh quanh khu chung cư, bỗng nhìn thấy Hoắc Thải Hà dẫn con trai tới thì sợ đến mặt mày tối sầm. Ban ngày ban mặt mà có ma sao? Ông ta nghĩ tới lời dặn của Khúc Mịch, lại nhìn mẹ con bọn họ, lúc này mới dám tới gần.
"Cô là..."
"Ông đừng sợ, tôi là chị gái song sinh của Hoắc Thải Ni." Hoắc Thải Hà mở lời trước, "Nhìn đồng phục chắc ông là bảo vệ ở đây đúng không?"
"Đúng vậy. Nói thật, hai người không phải chỉ hơi giống đâu, mà là rất giống, cứ như một người vậy. Tôi là bạn của em gái cô, thường hay đến nhà sửa chữa đồ đạc." Vương Đại Tráng cười nói, "Cô Hoắc muốn chuyển tới đây ở sao? Để tôi xách hành lý giúp cho."
Không đợi Hoắc Thải Hà từ chối, ông ta đã nhận lấy vali đi trước dẫn đường.
Dù sao bản thân cũng không biết rõ nơi này, Hoắc Thải Hà chỉ đành đi theo ông ta cho đến trước cửa nhà.
"Đúng rồi, cô Hoắc có để một chìa khóa ở chỗ tôi, tôi đang không biết phải làm sao, đúng lúc cô tới, tôi gửi cô." Vương Đại Tráng đưa chìa khóa cho Hoắc Thải Hà, trước khi đi còn nói, "Cô Hoắc có vấn đề gì cứ gọi xuống phòng bảo vệ, số là XXXXXX, dễ nhớ lắm."
Xem ra ông ta rất thân với Tiểu Ni, nếu không sao lại có chìa khóa nhà?
Hoắc Thải Hà dám ở nhà vừa có người chết, Vương Đại Tráng không thể không bội phục cô ta, có điều chắc do cô ta là Hoa kiều, ở nước ngoài lâu nên không tin quỷ thần.
Vương Đại Tráng rất có trách nhiệm, cố tình đổi ca với đồng nghiệp, buổi tối rảnh rỗi thì đi tuần tra.
Giám thị hai ngày, ông ta phát hiện Hầu Minh tới tìm Hoắc Thải Hà, lập tức gọi cho Khúc Mịch. Hầu Minh và cô ta hẳn không có quan hệ gì, sao lại tìm tới cửa?
Khúc Mịch lập tức liên lạc với Hầu Minh.
"Hoắc Thải Hà gọi điện cho tôi, nói em gái cô ta có để lại vài thứ, bảo tôi có thời gian thì tới lấy."
Từ giọng thương cảm của Hầu Minh có thể thấy ông ta nhìn vật nhớ người, hơn nữa mẹ vợ vì Hoắc Thải Ni mà bị đưa vào trại giam, sẽ nhận hình phạt thế nào còn chưa biết. Vương Á Như biết ông ta ngoại tình lần nữa không có thái độ gì, nhưng nhắc tới mẹ mình, bà ta lại nổi điên. Nhìn thấy Hầu Minh, bà ta hận không thể ăn thịt, bây giờ họ không thể gặp nhau nữa, ngay cả con gái cũng khinh thường ông ta.
Bây giờ ông ta không thể ở nhà, trong công ty cũng bắt đầu xuất hiện tin đồn, bây giờ thấy Hoắc Thải Ni giữ các hóa đơn, vé xe của riêng hai người, sao có thể không buồn chứ?
Sớm biết thế, năm năm trước ông ta đã lựa chọn Hoắc Thải Ni, biết đâu hôm nay đã không như vậy. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, dù có hối tiếc cũng đã không kịp.
"Tuy mẹ vợ tôi thay bếp gas trong nhà Tiểu Ni nhưng bà ấy không trực tiếp giết người. Cảnh sát các cậu nhận định Thải Ni tử vong do ngộ độc khí gas, mà bếp do tự cô ấy mở, đây là tai nạn. Công ty bảo hiểm đã quyết định trả cho tôi 5.000.000 tệ theo đúng hợp đồng. Lúc sống Thải Ni chỉ có một mình tôi, đời này không thể cùng tôi hưởng phúc, tôi có lỗi với cô ấy, nên tôi sẽ gửi 2.000.000 cho chị gái cô ấy, chị gái cô ấy sống vui vẻ, cô ấy ở trên trời chắc cũng yên lòng."
Công ty bảo hiểm cũng thật biết làm ăn, biết vụ án này đang chấn động không chỉ ở Nam Giang mà còn ảnh hưởng cả nước, vụ họ bồi thường cũng vô tình trở thành quảng cáo.
"Ông có biết gì về Hoắc Thải Hà không?" Khúc Mịch hỏi.
"Lần đầu gặp nhưng không hề có cảm giác xa lạ, có lẽ do cô ấy giống Tiểu Ni như đúc. Nhưng vừa nói chuyện, tôi biết ngay cô ấy không phải Tiểu Ni. Tính cách hai người họ quá khác nhau, cách đối nhân xử thế cũng khác." Hầu Minh cười khổ, "Tôi vừa nhắc tới việc 5.000.000 tệ, cô ấy đã yêu cầu bồi thường dân sự. Cô ấy nói không cần biết mẹ vợ tôi có bị xử phạt hay không nhưng bà ấy thật sự đã làm ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng của Tiểu Ni, cô ấy sẽ gửi đơn lên tòa án, yêu cầu bồi thường 5.000.000 tệ. Tuy hôn nhân với Á Như chỉ còn trên danh nghĩa nhưng bao nhiêu năm qua mẹ vợ đối xử với tôi nhu con ruột, dù tôi và Á Như có thể tiếp tục hay không thì tôi vẫn gọi bà ấy một tiếng mẹ. Nếu Hoắc Thải Hà gửi đơn tố cáo, mẹ vợ tôi sẽ lại bị đả kích tinh thần, không phải chuyện hay ho gì. Tôi không lập tức đồng ý, nói cần suy nghĩ thêm. Hoắc Thải Hà cho tôi thời gian, chắc cô ấy sẽ ở đây lâu, giải quyết xong hậu sự của Tiểu Ni mới đi. Cô ấy và Tiểu Ni có khuôn mặt giống hệt nhau nhưng cách nói chuyện lại hoàn toàn khác. Tình cảm giữa chị em họ vốn không tốt, Tiểu Ni chết làm gì khiến cô ấy chịu tổn thương tinh thần lớn như vậy?"
"Sao ông biết tình cảm của hai chị em họ không tốt? Hoắc Thải Ni từng kể với ông sao?"
"Không có, nhưng tôi có thể nhìn ra." Hầu Minh khẳng định, "Trước đây lúc ở bên nhau, Tiểu Ni thường kể về chị gái mình, mấy lần còn có ý định đi du học. Nhưng lần này chúng tôi quay lại với nhau, tôi không còn nghe cô ấy nhắc tới chị gái, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không gọi cho nhau.."
Khúc Mịch nghe vậy lập tức sai người đi lấy nhật ký liên lạc của Hoắc Thải Ni trong vòng một năm, quả nhiên anh phát hiện trong vòng một năm chỉ có một tháng trước khi cô ta chết mới thường xuyên liên lạc với chị gái ở Pháp.
Nếu vậy rất có khả năng Hầu Minh nói thật, thế thì Hoắc Thải Hà đang nói dối.
Khúc Mịch gọi Hoắc Thải Hà tới: "Cô Hoắc, theo chúng tôi được biết, tình cảm chị em cô không được tốt cho lắm. Tại sao cô lại che giấu điều này?"
Hoắc Thải Hà sững sờ: "Không ngờ mấy anh điều tra ra nhanh như vậy. Đúng, quan hệ giữa chị em tôi không tốt lắm, dạo gần đây mới làm hòa. Chưa kịp... Không ngờ con bé đã ra đi. Hai hôm nay tôi cứ suy nghĩ có phải nó đã dự cảm được gì không, nếu không sẽ không vào lúc này hàn gắn quan hệ chị em."
"Hai cô sống nương tựa lẫn nhau, sao lại có vấn đề tình cảm?"
Hoắc Thải Hà im lặng một lúc, mới trả lời: "Tôi nghĩ người đã chết rồi, không nên bôi đen thêm, vậy nên mới không nói sự thật. Trước đây tình cảm chị em chúng tôi rất khăng khít, nhiều lần tôi muốn con bé sang Pháp định cư, như vậy chị em chúng tôi có thể chăm sóc nhau. Nhưng con bé không đồng ý, nói đã có người yêu ở trong nước. Sau này con bé đột nhiên chạy sang Pháp, lúc đó tôi mới biết con bé yêu một người đàn ông đã có vợ con, con bé là người thứ ba. Tôi đương nhiên đã nặng lời mấy câu, con bé không vui. Khoảng thời gian đó con bé ở Pháp chữa lành vết thương, chẳng thèm tâm sự với tôi nữa, có chuyện gì cũng đi nói với anh rể. Dần dần quan hệ giữa họ trở nên ái muội, sau khi bị tôi phát hiện, con bé xấu hổ tức giận bỏ về nước, còn tôi thì ly hôn. Mark đi theo tôi, bố nó để lại nhà và tiền tiết kiệm rồi bỏ đi."'
Tuy cô ta chỉ dùng vài câu để thuật lại nhưng không khó để tưởng tượng ra gút mắt của bọn họ. Em gái thích anh rể, còn không biết lỗi, thảo nào hai người họ không còn giữ liên lạc.