Khúc Mịch mời bác sĩ tâm lý tâm thần khám cho Kim Chí Thành, kết quả nằm trong dự kiến, Kim Chí Thành thật sự có bệnh, tình hình hiện tại không được lạc quan, không thể tiếp nhận thẩm vấn bình thường.
Mạnh Triết quay lại công trường hỏi thăm, chủ yếu là hỏi xem ngày nhà họ Đồng xảy ra chuyện có ai nhìn thấy Kim Chí Thành không.
Nhà họ Kim nói với bên ngoài Kim Chí Thành đang tĩnh dưỡng ở trung tâm Toronto, bọn họ đương nhiên không ai nhìn thấy. Mạnh Triết lại đến chợ sáng cho các chủ sạp xem ảnh của Kim Chí Thành, không có ai có ấn tượng về hắn.
Xem ra chuyến đi này vô ích rồi, Mạnh Triết chán nản cầm ảnh đi về phía xe, gần đó có nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp.
"Đồng chí cảnh sát muốn tìm người trong ảnh sao? Có phải đang tra án không? Hình như tôi có từng gặp hắn." Nhân viên vệ sinh là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thấy người trong ảnh Mạnh Triết cầm, chỉ vào nói.
Mạnh Triết vội đưa ảnh chụp cho chị ta, để chị ta nhìn rõ.
"Đúng rồi, chính là người này, hôm đó hắn còn cãi nhau với một người đàn ông dắt chó đi dạo." Chị ta khẳng định, "Người đàn ông kia còn xách bịch bánh quẩy và sữa đậu nành."
Hai mắt Mạnh Triết sáng lên, nhờ chị ta nhớ lại tình hình lúc đó, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
"Sáng sớm hôm đó tôi đang quét dọn cuối con đường này thì nghe tiếng cãi nhau. Tôi đi qua xem thì thấy người đàn ông dắt chó có vẻ bực bội, còn sắc mặt người đàn ông trong ảnh rất tệ, trên giày da của hắn còn dính phân, chắc là do con chó gây họa. Người đàn ông dắt chó kia trông rất quen, có thể là dân cư gần đây, thường hay tới chợ sáng. Dân cư ở đây ai cũng nghèo, tôi thấy người đàn ông trong ảnh ăn mặc sang trọng, cứ tưởng hắn sẽ mắng chửi, ai ngờ nghe người đàn ông dắt chó ngụy biện, hắn không phản bác chữ nào, chỉ có mặt tái mét. Thấy hắn không nói gì, người đàn ông kia dắt chó bỏ đi. Còn người trong ảnh tìm kiếm xung quanh giống như để tìm cái gì để lau giày nhưng không có. Tôi đi tới cho hắn một tờ khăn giấy, hắn giật lấy lau rồi ném vào thùng rác, còn cảm ơn tôi. Giọng hắn khàn khàn rất lạ, cứ có cảm giác ẻo lả. Tôi nói không cần khách sáo, sau đó hắn xoay người bỏ đi."
"Chị có nhớ hắn đi hướng nào không?"
"Hướng đó! Tôi thấy bọn họ đi cùng một hướng, còn sợ hai người họ lại cãi nhau. Tôi khuyên hắn đừng xúc động, trên đời này không có vấn đề gì không thể giải quyết. Nhưng tôi còn chưa nói xong, cậu ta đã bỏ đi. Thôi, coi như tôi nhiều chuyện, người ta muốn làm gì kệ người ta, tôi không xen vào nữa."
"Cảm ơn chị, tin tức chị cung cấp rất có giá trị đấy." Mạnh Triết xác nhận lại, "Chị chắc chắn việc đó xảy ra vào ngày 7 tháng 5 đúng không?"
"Chắc chắn, hôm đó vốn không phải ca trực của tôi, chị Lý nói mình muốn tổ chức sinh nhật cho con nên đổi ca với tôi, tôi không nhớ lầm đâu."
"Chị còn nhớ người đàn ông dắt chó đi dạo kia trông như thế không?"
"Nhớ chứ!"
Mạnh Triết nghe vậy vội mở ảnh của Đồng Huy cho nhân viên môi trường xem.
"Chính là cậu ta! Không nhầm đâu, tôi gặp cậu ta ở chợ sáng rất nhiều lần, lần nào cũng dắt theo một con chó. Đồng chí cảnh sát, hai người này là kẻ xấu hả?"
"Chị không nghe nói vụ án nhà họ Đồng sao? Nhà hắn ở ngay gần chợ sáng." Mạnh Triết chỉ nói thế rồi đi về phía cuối đường.
Nhân viên vệ sinh sửng sốt mấy giây: "Trời ạ, cậu ta chính là cái người mới chết cách đây mấy ngày sao!"
Mạnh Triết vội gọi cho Khúc Mịch báo cáo tình hình. Sự việc dần trở nên mạch lạc, Kim Chí Thành ở chợ sáng xảy ra tranh chấp với Đồng Huy chính vì con chó của Đồng Huy làm bậy lên giày của Kim Chí Thành. Điều này đối với Kim Chí Thành có vấn đề tâm lý, còn ghét chó mèo đương nhiên là một kiểu đả kích. Hơn nữa thái độ của Đồng Huy ngang ngược vô lý, mắng Kim Chí Thành không ra gì, khiến hắn nhớ tới thời thơ ấu bị Sử Phượng Yến ngược đại, điều này đủ khiến hắn suy sụp, đồng thời nảy sinh suy nghĩ giết người.
Thế thì động cơ giết gia đình họ Thương mười lăm năm trước là gì? Nhà họ Thương cũng nuôi chó, hôm xảy ra vụ án bố Thương cũng dắt chó đi dạo từ bên ngoài về. Liệu có phải cũng đã xảy ra vụ việc tương tự không?
Tất cả chỉ là suy đoán, chỉ có thể chờ Kim Chí Thành tỉnh táo lại rồi hỏi.
Biết kẻ bị tình nghi đã sa lưới, Thương Dĩ Nhu không có cảm giác trút được gánh nặng như dự đoán.
"Tuy bây giờ chưa thể kết luận, nhưng sự xuất hiện của Kim Chí Thành đã giúp chúng ta gần chân tướng hơn rồi." Thấy cô như có tâm sự, Khúc Mịch an ủi.
Thương Dĩ Nhu không có bạn bè, ngày trước mỗi lần có tâm sự cô đều một mình tiêu hóa, từ khi Khúc Mịch dọn tới, cô đã quen chia sẻ với anh.
"Kim Chí Thành bị Đồng Huy kích thích nên mới có ý định giết người. Vậy tại sao hắn lại giết bố mẹ tôi? Tôi dám khẳng định bố tôi không phải kẻ ngang ngược, càng không thô lỗ như Đồng Huy. Tôi muốn biết chân tướng, nhưng lại sợ biết chân tướng." Trong ấn tượng của Thương Dĩ Nhu, bố mẹ cô là người hiền lành, gặp ai bọn họ cũng tươi cười, chưa từng so đo.
"Thật ra em cứ lo lắng cũng không có tác dụng đâu, bởi vì chắc chắn sẽ không như em nghĩ." Khúc Mịch bình tĩnh phân tích, "Thời điểm chú và dì gặp nạn em đã mười tuổi, đã có cách nhìn của riêng mình. Theo hồi ức của em, tôi có thể cảm nhận gia đình của em vô cùng ấm áp, chú và dì cũng là người nói lý lẽ, ngay cả chú em ở Canada cũng vậy, thế nên chắc chắn chú và dì không phải kẻ thô tục chấp nhặt. Còn về động cơ gây án của hung thủ, hung thủ có phải Kim Chí Thành hay không thì vẫn còn phải chờ điều tra."
Nếu anh chỉ an ủi, có lẽ nút thắt trong lòng Thương Dĩ Nhu vẫn không thể được gỡ bỏ, nhưng nghe anh dùng lý trí phân tích như vậy, Thương Dĩ Nhu thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đến khi vụ án kết thúc, em đến gặp bố mẹ tôi nhé?" Khúc Mịch đột nhiên hỏi.
Thương Dĩ Nhu giật mình: "Chú dì về rồi sao? Khi nào thế?"
"Mấy hôm trước."
"À, thế thì không cần đợi đâu, ngày mai tôi mời chú với dì ăn cơm."
"Em chắc chứ?"
"Ừ." Thấy anh trịnh trọng hỏi chuyện, Thương Dĩ Nhu chẳng hiểu gì.
Anh giúp cô nhiều như vậy, bây giờ bố mẹ người ta về, cô nên mời họ một bữa mới đúng.
"Nếu em đã nói thế thì quyết định ngày mai đi." Khúc Mịch cười nói, "Để tôi gọi điện đặt phòng ở Tái Bắc Gia Viên."
Tái Bắc Gia Viên là nhà hàng nổi tiếng nhất Nam Giang, rất khó đặt phòng, nếu muốn đặt phòng thường phải gọi trước một tuần.
Có vẻ Khúc Mịch quen biết nhân viên ở đó, vừa gọi điện là đã đặt được phòng: "Được rồi, 12 giờ trưa mai, chúng ta cùng đi, bố mẹ tôi sẽ từ nhà đến đó."
"À được." Thương Dĩ Nhu đồng ý, nhưng trong lòng lại thấy có gì không đúng lắm.
"Ngày mai tôi nên mặc gì đây?" Khúc Mịch kéo Thương Dĩ Nhu đi chọn đồ giúp mình, "Tôi chỉ mang tới đây mấy bộ đồ, hình như không có bộ đồ nào trông nghiêm túc chính thức hết."
"Ăn cơm với bố mẹ của mình thì cần gì ăn mặc nghiêm túc?" Con người anh đúng là kỳ lạ, Thương Dĩ Nhu thật sự không hiểu nổi, "Nếu muốn chọn thì phải chọn cho tôi mới đúng. Thứ nhất tôi là con gái, thứ hai đây là lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ anh."
"Đúng vậy, ngày mai em định mặc gì?" Khúc Mịch mở tủ quần áo của cô, chọn tới chọn lui, cuối cùng lắc đầu không hài lòng, "Không có bộ nào phù hợp cả."
Rồi anh xem đồng hồ, thấy giờ này trung tâm thương mại vẫn chưa đóng cửa, quyết định dẫn cô đi mua một bộ.
Không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy chứ? Cô không mặc đồ bất lịch sự đi gặp người lớn là được, nhưng nếu cô lì lợm không nghe Khúc Mịch thì có vẻ không tôn trọng bố mẹ anh, như vậy không tốt lắm.
"Đi thôi, tôi trả tiền, em là người bạn đầu tiên mời bố mẹ tôi ăn cơm, em phải mặc thật đẹp thì tôi mới có mặt mũi."
Thương Dĩ Nhu nhíu mày. Anh có ý gì? Chẳng lẽ đồ cô mặc mỗi ngày đều rất xấu sao?
"Em đừng có nghĩ xấu cho tôi, tôi không có ý phê bình hay khinh thường em đâu. Em biết đấy, trước giờ tôi không có bạn, còn ở bệnh viện tâm thần mấy năm, bố mẹ tôi rất lo cho tôi. Tôi muốn họ biết tôi sống rất tốt, bạn bè của tôi cũng là người tốt, để họ có thể yên tâm."
Khúc Mịch đã nói như vậy, Thương Dĩ Nhu còn có thể nói gì. Huống hồ là anh thanh toán, thế thì cứ nghe anh đi.
Hai người đến trung tâm thương mại, Khúc Mịch dẫn cô đến cửa hàng đẳng cấp quốc tế. Quan điểm tiêu tiền của anh chính là: chỉ mua đồ đắt. Có điều không thể không thừa nhận tiền nào của nấy, hơn nữa cả quá trình mua sắm đều là một sự hưởng thụ.
Nhân viên mời họ trà bánh, Khúc Mịch ngồi xuống sô pha, nhiệm vụ chính là chọn đồ giúp cô.
"Không được!" Thấy Thương Dĩ Nhu bước ra từ phòng thử đồ, anh lắc đầu.
Cô vào thay bộ khác rồi ra ngoài.
"Không được!" Anh vẫn lắc đầu.
Thương Dĩ Nhu thay bốn năm bộ vẫn không được anh hài lòng. Cuối cùng anh phải tự ra trận, chọn cho cô một chiếc váy màu trắng, phần trước ngực là ren, eo siết chặt, váy rũ dài đến gần mắt cá chân.
"Cái này đi!" Thấy Thương Dĩ Nhu lần nữa bước ra từ phòng thay đồ, hai mắt Khúc Mịch sáng ngời.