Từ nhỏ Lãnh Thác đã không có bạn, mẹ thì bị bệnh trầm cảm nên không được ai định hướng đúng cho nhân sinh quan và quan niệm sống chết. Trong mắt của hắn, đứa bé đang ngâm mình trong chai không phải thi thể, mà là em gái vẫn còn sống hắn. Con bé biết cười biết khóc, có thể nói chuyện với hắn.
Toàn bộ thời thơ ấu quý giá của hắn đều nằm trong hoàn cảnh biến thái dị dạng này. Hắn chưa từng ý thức được cuộc sống của mình có vấn đề, cứ thế đi theo con đường sai trái.
Còn những người rất bình thường ngoài kia đối với hắn lại là bất thường, bọn họ không quan tâm đến hắn, dùng ánh mắt kỳ thị nhìn hắn, bao gồm bố ruột. Sau khi mẹ mất, hắn rơi vào cô độc xưa nay chưa từng có, dù là những cuộc nói chuyện sai lầm thì cũng không còn ai giao lưu với hắn.
Mỗi ngày hắn tâm sự với em gái trong bình, nội tâm cực kỳ khát vọng bản thân sẽ được thấu hiểu, được quan tâm. Nhưng hắn không biết giao tiếp như người bình thường, trong thế giới tinh thần của hắn chỉ toàn dị dạng, máu me và bạo lực.
Bố hắn tuyệt vọng về hắn, vứt bỏ hắn, là người đẩy hắn đến giai đoạn nhân cách phân liệt. Qua quan sát của Khúc Mịch, những lúc cảm xúc ổn định tinh thần hắn rất bình thường, tuy tư duy kỳ lạ nhưng vẫn ý thức rõ được chính mình, bài xích sự tồn tại của nhân cách mới.
Khi hắn bị kích thích, tinh thần sẽ dần bị mất khống chế, ý thức của hắn cảm nhận được sự tồn tại của Lãnh Noãn, từ đó sẽ bắt đầu giao tiếp, cổ vũ cô ta.
Khi tinh thần bị mất khống chế đến một mức nào đó, nhân cách Lâm Noãn sẽ xuất hiện, nắm quyền điều khiển tư duy và hành vi của hắn.
Khúc Mịch từng nghiên cứu về chứng tâm thần phân liệt, thế nên anh có thể khống chế nhân cách của Lãnh Thác, đánh thức Lãnh Noãn hoặc khiến nhân cách Lãnh Noãn rơi vào trạng thái ngủ say bất cứ lúc nào.
Lãnh Thác trông có vẻ điên cuồng như thật ra luôn nằm trong sự khống chế của Khúc Mịch.
"Anh có thể giữ im lặng, đây là quyền pháp luật cho anh." Khúc Mịch nói, "Có điều, anh cam lòng sao?"
Lãnh Thác im lặng. Khúc Mịch cũng không thúc giục, cho hắn thời gian suy nghĩ.
"Phải có phóng viên ở đây tôi mới nói!" Lãnh Thác đưa ra yêu cầu.
Khúc Mịch lập tức đồng ý, bảo Lục Li liên lạc.
Người đầu tiên Lục Li nghĩ đến là Hoắc Thải Ni, anh vội ra ngoài gọi điện. Hoắc Thải Ni nhận được điện thoại của anh đương nhiên thấy thắc mắc.
"Đội trưởng Khúc, có phải lại có hình ảnh kỳ lạ nào đó, nghi ngờ là tôi chụp rồi để lộ đúng không?"
"Phóng viên Hoắc à, không có chứng cứ đã nghi ngờ cô là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi, cô đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, đừng có ghi thù như vậy nữa." Người phụ nữ này đúng là giận lâu, thảo nào ai cũng nói có đắc tội ai cũng không được đắc tội phụ nữ và tiểu nhân, "Lần này tôi gọi điện là có tin độc quyền cho cô đấy! Mau tới cục cảnh sát đi, nếu không sẽ hối hận đấy!"
Lục Li vừa cúp máy, Hoắc Thải Ni đã xuất hiện.
Thấy anh nghi ngờ, Hoắc Thải Ni cười giải thích: "Tôi nghe nó Lãnh Thác bị bắt nên canh giữ trước cổng cục cảnh sát, còn đang có phóng viên ở bên ngoài chờ tin tức kìa. Bọn họ thấy tôi có thể vào đây chắc là hâm mộ lắm!"
"Theo chứng cứ chúng tôi hiện có, trên cơ bản có thể khẳng định Lãnh Thác là hung thủ giết người của vụ án liên hoàn! Có điều muốn biết quá trình gây án thì còn cần thẩm vấn, hắn yêu cầu phóng viên phải có mặt mới khai ra. Tôi nợ cô một lời xin lỗi nên mới gọi điện cho cô." Lục Li nói.
"Đúng là gặp họa được phúc!" Hai mắt Hoắc Thải Ni sáng bừng, "Ý anh là tôi có thể vào phòng thẩm vấn tham dự buổi thẩm vấn Lãnh Thác đúng không?"
"Ừ, có mang camera không? Có lẽ còn cần cô chụp ảnh nữa!" Lục Li vừa nói vừa dẫn Hoắc Thải Mi vào phòng thẩm vấn.
Vừa vào phòng thẩm vấn, Hoắc Thải Ni lập tức chú ý tới Lãnh Thác.
Quái gở, cao ngạo, đây là ấn tượng đầu tiên của cô!
Lãnh Thác cũng quan sát Hoắc Thải Ni, dường như không hài lòng lắm: "Cô là phóng viên?"
Hoắc Thải Ni ở bên ngoài cục cảnh sát một ngày một đêm thì sao có thể tươi tắn được? Hơn nữa cô là phóng viên phải chạy lấy tin nhiều nơi, quen ăn mặc đơn giản, hiện chỉ mặc áo thun quần tây, chân mang giày thể thao, trên vai đeo bali, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, ngoài ra còn đeo một cặp kính màu đen cũ kỹ.
"Đây là thẻ phóng viên của tôi! Hoắc Thải Ni, phóng viên của báo chiều Đại Thương, tôi có nhận được ảnh của Đường Ninh và Nghê Giai Ni mà ảnh gửi."
"Tôi chưa từng gửi ảnh cho ai cả, cô phóng viên này, tôi nghĩ trí nhớ của cô có vấn đề rồi đấy," Lãnh Thác quay đầu hỏi Lục Li, "Không còn phóng viên nào khác hả?"
"Anh Lãnh, thái độ của anh là sự sỉ nhục rất lớn với phóng viên! Huống hồ phóng viên không phải biên kịch, càng không phải đạo diễn. Chúng tôi chỉ đang hoàn nguyên chân tướng sự việc, chỉ cần câu chuyện của anh xuất sắc, tôi nghĩ không cần chau chuốt thêm gì cả, trừ khi... Anh Lãnh chỉ muốn lòe thiên hạ thôi!" Không chờ Lục Li trả lời, Hoắc Thải Ni đã nói trước.
Lãnh Thác cau mày: "Lấy camera với bút ghi âm của cô ra đi, nhớ lời cô vừa nói đấy, hoàn nguyên lời tự thuật của tôi!"
Hoắc Thải Ni vội mở balo của mình ra, ngồi xuống.
"Được rồi, bây giờ anh có thể bắt đầu nói." Khúc Mịch nhờ người rót cho hắn ly nước, "Bắt đầu từ đâu đây? Hay là từ thời thơ ấu của anh đi, chúng tôi không ngại làm người nghe của anh đâu."
"Thời thơ ấu của tôi? Đương nhiên là tuổi thơ khiến những đứa trẻ khác hâm mộ, ngày nào cũng có xe riêng đưa đón, bên cạnh có tài xế và bảo mẫu, có quần áo mới để mặc liên tục, muốn món đồ chơi nào cũng có."
Lãnh Thác khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy không hề có sự khoe khoang, ngược lại là đau khổ.
"Tôi không thích chơi với họ. Tôi thích kể về em gái, mẹ thường hay khen con bé đáng yêu ngoan ngoãn, chưa bao giờ khóc lóc làm ồn. Lúc đầu bọn họ rất hâm mộ tôi, nhưng sau này, bọn họ đột nhiên chỉ trích hội đồng tôi, bảo tôi nói dối, bảo tôi thật ra không hề có em gái. Tôi khóc lóc về nhà hỏi mẹ, tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó, nghe tôi nói xong mẹ lập tức tát tôi hai cái, xách tai tôi đến trước cái bình lớn, chỉ vào đứa bé bên trong, nói 'Đó là em gái của con, con xem đi, đôi mắt con bé rất đẹp, nó đang nhìn con kìa'. Khi ấy tôi rất sợ, thậm chí không dám khóc. Bố ở ngoài xông vào, thấy mẹ xách tai tôi như vậy còn cãi nhau với mẹ. Đến khi tôi quay lại, mẹ tôi đang nằm trên giường, máu tươi nhuộm đỏ khăn trải giường màu trắng. Lần đó mẹ tôi không chết, may mà phát hiện kịp thời. Bác sĩ nói bệnh trầm cảm của mẹ rất nặng, không được chọc giận bà ấy, phải trò chuyện với bà ấy nhiều hơn. Bố tôi không dám làm trái ý mẹ nữa. Mẹ tôi không thích tôi đi nhà trẻ nên giữ tôi ở trong nhà. Khi tâm trạng tốt, bà sẽ dạy tôi học chữ, ca hát, vẽ tranh; khi cau kỉnh bà sẽ thường tự làm hại mình, tôi chỉ biết vừa khóc vừa nhờ giúp đỡ. Sau này tôi đã quen như vậy, cũng đã học được cách trấn an, xử lý vết thương giúp bà ấy. Mẹ tôi càng ngày càng ỷ lại vào tôi, không thể rời xa tôi. Mỗi lần đến ngày tết, mẹ đều sẽ trang điểm cho tôi thật đẹp, còn thắt tóc cài nơ cho tôi. Ngày 1 tháng 5 mỗi năm, bà ấy sẽ mừng sinh nhật tôi, còn chụp rất nhiều ảnh làm kỷ niệm. Có đôi khi tôi cũng không rõ mình là ai. Có lẽ mẹ tôi nói đúng, tuy em gái tôi nằm trong bình thủy tinh kia nhưng con bé biết tất cả, nếu không sao tôi có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của nó được?"