Nghe tới cái tên này, hắn giật mình, ngay sau đó giọng nói trở lại bình thường.
"Đội trưởng Khúc, tôi sẽ không nói gì cả, anh đừng hòng từ miệng tôi biết được việc gì!" Ký ức của Lãnh Thác vẫn còn dừng trước khoảnh khắc Lãnh Noãn xuất hiện.
Đúng là thần kỳ! Lục Li và Hách Minh nhìn chằm chằm, không nhịn được mà hỏi: "Anh thật sự không biết mình vừa nói gì, làm gì sao?"
Lãnh Thác cau mày, khịt mũi coi thường: "Đội phó Lục, thảo nào anh chỉ làm đội phó, đầu óc đúng là đơn giản. Anh cho rằng tôi sẽ bị gạt bởi một người như anh sao? Hừ!"
"Anh không nói, nhưng em gái anh đã khai rất hết rồi." Khúc Mịch vừa nói vừa quan sát mỗi một biểu cảm trên gương mặt Lãnh Thác.
"Em gái? Đội trưởng Khúc cũng đi học thủ đoạn thẩm vấn cấp thấp này hả? Ai cũng biết tôi chỉ có một em gái cùng cha khác mẹ, hiện đang ở Canada rồi."
Biểu cảm của hắn không giống đang giả vờ, chỉ một chớp mắt, hắn lại trở về là Lãnh Thác, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lãnh Noãn.
"Kha Mẫn, bảo bác sĩ Thương mang đồ vào đây." Khúc Mịch ra lệnh với camera.
Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu ôm một cái bình lớn phủ vải trắng vào phòng thẩm vấn. Khúc Mịch vội đứng dậy nhận lấy, nhưng cô lại cầm chặt, đi tới đặt cái bình lên bàn, sau đó lấy tấm vải trắng ra, để lộ một đứa bé cuộn tròn trong bình thủy tinh.
"Qua kiểm tra, đứa bé này là em gái cùng cha cùng mẹ của anh. Năm anh năm tuổi, mẹ anh sinh cô ấy, nhưng cô ấy chỉ sống được vài phút, thậm chí còn chưa kịp khóc đã rời khỏi cuộc đời này. Mà mẹ anh vì sinh cô ấy, không chỉ rong huyết còn mắc chứng trầm cảm sau sinh. Bà ấy không chịu đưa đứa bé đi chôn, hơn nữa còn khăng khăng con của mình không chết. Để an ủi bà ấy, bố anh đã dùng formalin ngâm thi thể để bé."
Nghe Khúc Mịch nói, Lãnh Thác không nói gì, tương đương với thừa nhận.
"Để giúp mẹ anh giảm bớt bệnh tình, bố anh nghe theo đề nghị của bác sĩ, để anh bầu bạn với bà ấy nhiều hơn. Anh của năm tuổi hoàn toàn không biết sống chết là gì nên nghe mình nói, anh cho rằng em gái trong bình thủy tinh vẫn còn sống. Suy nghĩ này ảnh hưởng cả tuổi thơ của anh, cho đến năm anh mười lăm tuổi mẹ anh qua đời. Anh tin sinh mệnh là vĩnh hằng, càng tin vào bản thân có khả năng làm cho nó trở nên vĩnh hằng, bởi vậy anh đã biến mẹ mình thành thây khô."
"Đội trưởng Khúc, trên đời này vẫn còn rất nhiều điều anh không hiểu đâu, nếu cuồng vọng kết luận như vậy đúng là vô tri!" Lãnh Thác xem thường, "Sinh mệnh đến với sự sống chỉ là một sự vận động của vật chất, vận động này chia làm hai loại là cơ thể và tinh thần. Cơ thể tử vong chỉ khiến con người ngừng hoạt động chứ không thể dừng hoạt động tư duy và tinh thần của người đó. Mẹ tôi không chết, lúc nào bà ấy cũng đang giao lưu tinh thần với tôi."
"Thế em gái anh thì sao?" Khúc Mịch xoay cái bình lại, để đứa bé đối diện với hắn.
"Đội trưởng Khúc, anh đang nói đùa à?" Hắn cười lạnh, "Trong cái bình này rõ ràng là thi thể. Mẹ tôi mắc chứng trầm cảm sau sinh nên mới nói em gái còn sống, chẳng đội trưởng Khúc cũng không mác bệnh này đấy chứ?"
Trầm cảm sau sinh? Lục Li theo bản năng nhìn bụng Khúc Mịch, trong đầu xuất hiện hình ảnh anh bụng lớn, không khỏi thấy buồn cười.
Vương Nhân Phủ ở bên ngoài vào, thì thầm bên tai Khúc Mịch, Khúc Mịch gật đầu.
"Lãnh Thác, chúng tôi đã liên lạc với cảnh sát Canada, yêu cầu trích xuất DNA của Lãnh Lăng, phát hiện DNA của Lãnh Lăng và DNA chưa rõ danh tích dưới tầng hầm nhà anh có quan hệ mẹ con. Hơn nữa bên Canada cũng không có ghi chép việc Dụ Khả Y nhập cảnh, bà ta đã chết mấy năm trước, chết trong nhà của anh! Ở dưới tầng hầm chúng tôi còn phát hiện DNA của Đường Ninh và Nghê Giai Ni, cho thấy anh có hiềm nghi giết người. Ngoài ra kết hợp với manh mối ở bến xe đủ để chứng minh anh có liên quan tới ít nhất hai vụ án. Anh là người thông minh, cũng biết có khai thật hay không kết quả vẫn như vậy!" Khúc Mịch bình tĩnh nói, "Có điều nếu là anh, tôi sẽ chủ động khai ra!"
Lãnh Thác nhướng mày, im lặng ôm hai vai, dường như đang đợi Khúc Mịch đang thuyết phục hắn.
"Vụ mưu sát hoàn mỹ này có thể sánh ngang với những vụ án nổi tiếng trên thế giới. Tiếc là anh câm miệng như vậy sẽ khiến giới trinh sát của thế giới thiếu đi một câu chuyện hay. Anh ra vẻ mình là một biên kịch tài năng, còn là diễn viên tài giỏi, tiếc là anh lại không chịu để người xem thưởng thức."