Thật mau đã tới thi cuối kỳ, khác với quy định thông thường là xếp phòng thi dựa vào điểm số, lần này nhà trường sáng tạo hình thức đổi phòng thi ngẫu nhiên cho các thí sinh.
Sau khi tiến hành ngẫu nhiên, trùng hợp Ôn Du được xếp vào lớp Mười.
Từ sau khi bắt đầu nghiêm túc bước vào con đường học tập không hồi kết, Hạ Tiểu Hàn bất đắc dĩ cũng bị tấm thân nghị lực của Ôn Du cuốn theo.
Một thời gian sau cô cũng bắt đầu tìm hiểu những cuốn sách giáo khoa mà bản thân trước đây không hề đọc, thêm nữa cô còn có vị học bá Lục Ninh không ngại cực khổ mà dành ra thời gian giúp cô học bổ túc.
Bây giờ Hạ Tiểu Hàn học bét cũng không còn là cái máy dập chỉ biết câu “I’m fine, thank you.
And you?” nữa.
“Tiểu Du, tớ căng thẳng quá à.” Hạ Tiểu Hàn liên tục kiểm tra một lượt đồ dùng học tập của mình, đây chính là kỳ kiểm tra đầu tiên trong đời khiến cô phải để bụng, “Nếu tớ có thể qua được dù chỉ một môn, nhất định sẽ mời cậu và Lục Ninh một bữa thật lớn, hai cậu mang tớ ra gặm luôn cũng được!”
Đừng có mà tự dưng chuyển hướng sang phim kinh dị như thế!
Kể từ khi lên cấp ba, Hạ Tiểu Hàn đều rất chật vật trong việc qua môn.
Lần trước điểm số bài kiểu tra Hán ngữ hàng tháng đầu tiên của cô miễn cưỡng thoát được, bố mẹ cô đều vui vẻ vội dâng cho cô một xấp tiền thưởng làm quà.
Theo như nguyên tác mà nói thì vị nữ chính này hầu như có được tất cả ưu điểm từ nhan sắc, gia cảnh đến nhân phẩm, thứ thiếu hụt duy nhất lại là chỉ số IQ.
Nhưng Ôn Du cũng hiểu rõ, Hạ Tiểu Hàn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là cô ấy chưa từng tập trung vào việc học tập.
Cô ấy thoạt nhìn có vẻ ngây ngây ngô ngô, cũng gây ra không ít chuyện mất mặt không đáng nhắc tới.
Nhưng thực ra nội tâm cô ấy lại phản chiếu như một tấm gương vậy, nhìn vào đó ai thật lòng hay giả dối chỉ cần nhìn thoáng qua cô ấy đều có thể soi rõ được.
Còn đa số thời điểm, cô ấy chỉ không thèm quản đến.
Sau khi cổ vũ Hạ Tiểu Hàn cố lên, Ôn Du theo đoàn người tiến vào phòng học lớp Mười.
Không hổ danh là lớp cá biệt.
Tờ báo sau bảng đen không giống như lớp khác là những tờ tuyên ngôn học tập nghiêm trang, thay vào đó là ngổn ngang đủ các hình vẽ lớn nhỏ.
Ở góc dưới bên phải có một dòng chữ được đóng khung lại: “ Tôi muốn đạt thành tích số một trong kỳ tuyển sinh đại học!”, đó cũng là thứ duy nhất có liên quan đến trường học còn tồn tại trong lớp.
Hiện giờ đang giữa kỳ thi, sách vở trên bàn đều bị thu lại hết.
Ôn Du nhớ lại cảnh tượng trước đây mỗi lần đi qua lớp Mười cô đều rất có ấn tượng.
Những lớp khác mặt bàn đều chất đầy tài liệu học tập, căn phòng này thì không, trơ trọi như đồng bằng, dù có sách vở trên bàn thì cũng chất thành chồng cao quá người, rõ ràng là để tiện cho việc ngủ trong lớp không bị giáo viên bắt phạt.
Cô ngồi ở trung tâm lớp học, đa số bàn học đều án đầy những áp-phích idol hoặc hình anime 2D, riêng chiếc bàn cô đang ngồi đây thoạt nhìn đã vô cùng sạch sẽ cũng rất hợp quy tắc, góc trái bàn dán một bảng kế hoạch chi tiết, phía dưới có thêm một tờ ghi chú nhỏ, trên đó còn lưu lại một dòng của chủ nhân chiếc bàn, văn phong có chút kỳ quặc: “Cố lên! Đem may mắn của tôi truyền qua chiếc bàn này tặng cho cậu.”
Chỉ một cái liếc mắt Ôn Du đã nhận ra đây là nét bút của Hứa Sí.
Nhìn lại bảng kế hoạch, đều là những nét chữ phóng khoáng quen thuộc.
Chính Ôn Du cũng không ngờ tới, vậy mà cô lại ngồi trúng vị trí của anh.
Cô đã từng ghé qua lớp Mười vài lần, trong ấn tượng trước đây, Hứa Sí đều ngồi trong góc hàng cuối cùng, chắc chắn anh sẽ không chọn ngồi ở vị trí dễ thấy, huống chi lại còn ở trung tâm phòng học như vậy.
Nhất định là anh vì thấy tên Ôn Du trên danh sách xếp lớp, đặc biệt đổi lại chỗ ngồi với bạn học khác.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi làm bài, Ôn Du rất có hứng thú mà quan sát thêm một lúc, chuyển mắt với bảng biểu của Hứa Sí, nụ cười trên môi dần trở nên cứng ngắc.
“1.
Mỗi buổi sáng tự đọc thuộc lòng một bài cổ văn.
2.
Mỗi ngày hoàn thành một đề Toán học, Hóa học và Vật lý.
3.
Cuối tuần học thuộc một chuyên đề về chính trị, lịch sử, địa lý, sinh học.
4.
Tiết tự học buổi tối, xem thêm các bài văn mẫu bằng tiếng Anh và tiếng Trung.
(Phải là sách tổng hợp đề mới nhất từ năm ngoái! Tốt nhất là bài làm của người đứng top 1)
5.
Vào top 100 của Khối trong kỳ thi cuối kỳ.
“
Ôn Du trầm mặc.
Anh coi mình là siêu nhân đã đọc qua một lần là nhớ được hả??? Người khác mất nửa tháng mới hoàn thành một đề mục, tên ngốc này còn muốn chỉ dùng một ngày là xong? Huống chi anh còn không đọc được những từ hiếm trong cổ văn, vậy mà còn muốn thuộc chúng trong một buổi sáng? Nỗi ám ảnh lạ lùng cái gì mà “Phải là sách tổng hợp đề mới nhất từ năm ngoái!”, làm anh còn phải viết bằng mực đỏ?
Hứa Sí chính là ví dụ điển hình của câu nói: “ Người có bao nhiêu chí lớn, tất có bấy nhiêu tài sản.”, anh như vậy đã vượt quá phạm trù tốc độ của đường cao tốc, trực tiếp ngồi tên lửa phóng thẳng ra khỏi Trái Đất làm người ngoài hành tinh luôn rồi.
Chờ xong kỳ thi lần này, cô phải giáo dục lại tư tưởng cho anh thật tốt.
Ôn Du bị anh làm cho bật cười, cầm bút lên viết vào một góc ghi chú: “ Bạn học Hứa Sí này, hãy cùng ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời sao, giữ gót chân mình dưới mặt đất, chúng ta cùng nhau cố gắng nha.”
So sánh với tâm tình thư thái hiện giờ của Ôn Du, Hứa Sí đang rơi vào căng thẳng hơn rất nhiều.
Anh biết dạy bổ túc mỗi tuần vài đêm khiến Ôn Du hao phí rất nhiều tâm tư cùng thể lực, nếu thành tích của anh không cải thiện được, cô nhất định sẽ cảm thấy thất vọng về anh nhiều lắm.
Anh không muốn làm cô thất vọng.
Hơn nữa… Cô ưu tú như vậy, xuất sắc như vậy, để có thể xứng đáng được sánh vai bên cô anh chỉ có thể không ngừng ép bản thân mình phải ngày một tiến bộ lên.
Anh muốn trở thành người bảo vệ cho cô chứ không muốn làm người được cô che chở.
Hứa Sí là người có quan hệ rộng, ở trường thi không ít người đều biết tới anh, người quen biết đều gọi anh một câu “Anh Sí”.
Bỗng dưng thấy anh luôn tập trung nhìn vào tờ ghi điểm trọng tâm kiến thức, không ít người kinh ngạc tới rớt cằm.
Hứa Sí là ai? Là tên công tử nhà giàu phóng túng, coi việc học như rơm rác.
Từ xưa đến nay đều ổn định giữ vị trí thứ nhất đếm ngược, hỗn thế Ma Vương nay lại chú tâm học tập, lại mải mê học tập đến bất động.
Vị thiếu gia họ Hứa này… chắc bị trúng tà rồi đi? (trúng nặng rồi á)
Tiếng chuông vang lên, phòng thi dần bị tiếng sột soạt lật giở giấy thi chiếm cứ, không khí cũng trở nên căng thẳng.
Cầm bút mực vẽ hết vòng cung này đến vòng cung khác trên tay, Hứa Sí nhanh chóng lướt qua câu hỏi đầu tiên.
Anh chỉ thoáng nhìn qua, trong đầu đáp án lập tức xuất hiện.
Đây là trải nghiệm mà anh chưa từng có kể từ khi học cấp 3 đến nay.
Những kì thi trước anh vốn không hề đọc đề, khoanh xong đống trắc nghiệm bằng trực giác, đều sẽ ngã đầu đi ngủ.
Cảm giác có thể đưa ra câu trả lời mà không cần nghĩ nhiều như thế này, xem ra… cũng không tệ lắm.
Thấy Hứa Sí vùi đầu điền đáp án, phía khác những học sinh làm bài thi đối phó phút chốc cảm thấy khủng hoảng.
Ngay cả một công tử giàu có – không phải lo lắng vì miếng cơm manh áo trong tương lai còn bắt đầu chăm chỉ học tập, họ dường như không có lý do để chểnh mảng nữa rồi.
Trao đổi ảnh mắt một hồi, đám người học dở cùng đạt được sự đồng thuận.
Có làm tiếp không? Có chứ, kể cả có chép lại đề từ đầu đến cuối một lần nữa cũng phải giả bộ làm thật nghiêm túc.
Ít nhất ở khí thế làm bài thi, họ cũng không được thua!
Cuối cùng cũng vượt qua bài thi Hán ngữ đầu tiên, Hứa Sí thành thạo thu lại đồ dùng chạy về phòng học.
Quả nhiên bắt gặp Ôn Du đang chuẩn bị rời đi từ chỗ ngồi của anh.
Cô vẫn như cũ một bộ dáng thong dong, khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đợi cô ngước mắt nhìn ra phía cửa, liền cùng Hứa Sí bốn mắt nhìn nhau.
Phòng học người ra người vào không ngớt, cô vẫn tìm thấy anh chỉ trong nháy mắt.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đồng phục thu hồi lại khí thế âm u quanh thân.
Lười biếng dựa vào cánh cửa, anh cười nhẹ nhìn cô, ánh mặt trời đang đổ trên thân.
Ôn Du đột nhiên nhớ tới những gì mẹ cô từng nói với chính mình, khi cô có thể dễ dàng nhận ra một người trong biển người mênh mông thì người đó ít nhiều đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng cô rồi.
*
Sau kì thi học sinh sẽ được nghỉ đông dài ngày.
Dựa theo quy định của trường Nhất trung Hoài Thanh, kết quả của kỳ thi sẽ được công bố sau một tuần, khi đó học sinh sẽ trở lại trường học để tổng kết học kỳ.
Mẹ nuôi Tống Khiết của Ôn Du thương con gái ruột bảo bối của bà phải trải qua một học kỳ học tập căng thẳng cường độ cao, ngay ngày nghỉ đầu tiên đã đưa Ôn Cẩn đi phương Nam nghỉ dưỡng ngắn.
Còn về Ôn Du… Cô ngay từ đầu đã bị coi là người ngoài trong cái gia đình này, đương nhiên bị loại trừ, lẻ loi ở lại một mình trông nhà.
Bạn thân của cô Hạ Tiểu Hàn lại là người không chịu được rảnh rỗi, sau khi biết cô toàn bộ kỳ nghỉ đều ở nhà, vui vẻ qua mời cô đi liên hoan ăn mừng.
Nguyên chủ không có bạn, qua hệ trong gia tộc cũng không mấy vui vẻ.
Nếu không có Hạ Tiểu Hàn bầu bạn bên cạnh, nhất định kỳ nghỉ này sẽ ngột ngạt đến phát điên mất.
“Đồ nướng tiệm này ăn cực kỳ ngon, ngay cả một người không thích ăn cay như Lục Ninh cũng phải gục ngã đó, hôm nay mình phải đưa cậu đi thử mới được!”
Có lẽ vì để phù hợp với tính cách của một học bá lạnh lùng, Lục Ninh được thiết lập là “Cực kỳ ghét ăn cay, ăn cay xong sẽ khó chịu cả một ngày”.
Ôn Du nghe cô bạn thân Hạ Tiểu Hàn miêu tả việc Lục Ninh sắc mặt đỏ bừng cùng cô ấy ăn xiên nướng, lòng thầm nghĩ chắc Lục Ninh cũng không yêu thích gì món thịt nướng này, mà cậu ta thật ra chỉ muốn được ở cạnh người con gái mình thầm thương, vì thế mà không ngại làm cả những điều mà vốn dĩ cậu ta không thích.
Nghĩ tới đây, cô lại thấy có chút thương cảm cho cậu ấy.
Hai cô gái vừa bước vào cửa, tiếng của bà chủ còn chưa kịp vang lên, cách đó không xa đã truyền tới một tiếng gọi rất quen, rõ ràng là Sầm Dương đang đứng gọi món ăn ở quầy lễ tân: “Ồ xem tôi gặp được ai đây, Ôn Du? Còn có đây là…Hạ Tiểu Lãnh?”
Hạ Tiểu Hàn cười lạnh: “Thì ra là Sầm Nguyệt Lượng, hân hạnh hân hạnh.”
Sầm Dương không so đo tiếp với cô, cười tươi rói tiến gần một bước: “Trùng hợp quá, hay hai cậu đến bàn chúng tôi cùng ăn chung đi? Bọn tôi định ăn đồ nướng, càng đông càng vui đó nha.”
Hạ Tiểu Hàn không thân với hội Sầm Dương, cho nên cũng không tình nguyện ăn chung bàn với họ, đang tính đi thì Sầm Dương chậm rãi bổ sung thêm: “Anh Sí cũng đi.”
Chớp mắt hai người họ liền đá qua cho đối phương ánh mắt: “Chúng ta đều hiểu mà.”.
Máu bà mối nổi lên, Hạ Tiểu Hàn ho nhẹ một tiếng, quay ngoắt sang tỏ vẻ hứng thú bừng bừng lắc lắc tay Ôn Du làm nũng: “Tiểu Du, chúng ta cùng qua chơi đi.”
Tiệm đồ nướng ồn ào không ngớt, thành viên của lớp Mười vốn đều là những người thích náo nhiệt, mặc dù Ôn Du không muốn chung bàn với quá nhiều người lạ, nhưng cô cũng không có lý do từ chối, vì vậy cũng miễn cưỡng đồng ý theo.
Bọn họ đặt một phòng riêng, đại khái có mười mấy người, đa số đều là con trai.
Thấy Ôn Du tới, bọn họ đều lặng lẽ dồn ánh mắt sang nhìn Hứa Sí.
Hứa Sí có lẽ đã uống chút rượu, lười nhác tựa lưng vào sau ghế, ánh mắt bao phủ nhẹ một lớp sương mù, có chút mê man.
Anh ngẩn người nhìn Ôn Du, sau đó như học sinh mắc lỗi mà ngồi thẳng lưng, đổi giọng quát khẽ mấy người đang nhả khói: “Dập thuốc.”
Ôn Du bị mùi rượu cùng khói thuốc vây như muốn ngừng thở, nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh khẽ cảm ơn.
“Này gọi là gì ta? Là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ (người có duyên ắt sẽ gặp nhau), tôi vừa bước ra khỏi cửa liền gặp được bọn họ đó nha.”
Chỗ cũ của Sầm Dương là ngồi cạnh Hứa Sí, lúc này tự giác chuyển sang một ghế trống khác, bạn học ban đầu ngồi cạnh cậu ta cũng đứng dậy nhường ghế cho Hạ Tiểu Hàn.
Cứ như vậy, Ôn Du nhất định sẽ ngồi cạnh Hứa Sí.
Hai tên con trai vì tình yêu của người khác mà lo toan nhìn nhau cười cảm thông, cảm động sự ăn ý của tình anh em chí cốt.
Bọn họ vừa mới gọi xong đồ ăn, cửa tiệm này buôn bán đắt hàng, cho nên chắc cũng phải đợi thêm một lúc nữa mới ăn được.
Mọi người ở đây đều biết rõ Hứa Sí có ý với Ôn Du, nhưng bất hạnh là hai người này không có tiến triển gì cả, vì thế một bạn nữ có lòng tốt la lên: “Hay là chúng ta chơi ít trò tiêu khiển đi!”
Những người khác đang háo hức chờ cơ hội đẩy thuyền lập tức xôn xao ủng hộ: “Trò gì?”
Cô gái cười thần bí, vén nhẹ lọn tóc dài ra sau tai: “Thật hay Thách, Dám chơi không?”.