Vì để tăng cường thể chất cho học sinh, trường cấp ba Nhất trung Hoài Thành tạm thời hủy bỏ tiết thể dục giữa giờ, thay vào đó tổ chức luôn cuộc thi chạy mùa đông.
Hạ Tiểu Hàn đối với chuyện này mang một bụng đầy bực tức.
Cô trước nay quen thói lười biếng, cả ngày chỉ nghĩ làm sao để có thể trở thành con sâu gạo không cần làm gì.
Thế nên, chuyện vận động cơ thể với cô đều hoàn toàn khịt mũi coi thường.
Mà quan trọng là tiết thể dục giữa giờ thứ hai chính là cơ hội tuyệt vời để cô có thể lén nhìn trai đẹp.
Chỉ cần một cái đảo mắt thôi, toàn bộ đều nằm gọn trong mắt cô, ngắm đến hạnh phúc.
Còn đối với cái cuộc thi chạy này của trường thì…
Chạy chưa được một nửa, cô thực sự quá mệt, mệt đến chết đi sống lại, nào còn tâm tư gì cho chuyện ngắm soái ca nữa cơ chứ.
Huống hồ sau khi vận động mệt như vậy, dù người đó có dung mạo như tiên đi chăng nữa thì lúc ấy khuôn mặt, hoặc là đỏ bừng như bị bôi kem trát phấn, hoặc là trắng bệch như người sắp xuống lỗ.
Thế thì còn gì để xem nữa.
Ôn Du so với cô cũng không tốt hơn là bao.
Dù là ở thế giới nào cô đều không phải loại người siêng vận động, bởi vậy hai người đương nhiên trở thành chị em đồng cảnh ngộ, cách cả lớp một đoạn khá xa.
Cô thở hổn hển nói không nên lời, Hạ Tiểu Hàn cố gắng kiếm chuyện cười để nói, nhằm di dời sự chú ý khỏi sự mệt mỏi của bản thân: “Ôi, đây một con hươu đực chạy càng lúc càng nhanh, cuối cùng cũng có ngày, nó biến thành…Hứa Sí?”
Cái kiểu chuyển âm này có hơi đột ngột.
Ôn Du còn chưa kịp hiểu ý cô gái nói là gì, thì bên cạnh liền vụt qua thật nhanh một cơn gió lạnh và sảng khoái.
Sau đó, một bóng đen thẳng đứng bao phủ xuống người cô.
Hứa Sí hôm nay tự nhiên mặc đồng phục rất chỉnh tề, áo khoác ngoài đen trắng không quá dày, vì vậy trông dáng người chàng thiếu niên thêm phần mạnh mẽ đĩnh đạc.
Dáng người anh cao, chân lại rất dài, mà quần thì ngắn, thành ra làm lộ đôi tất trắng ở mắt cá chân.
Ôn Du nhìn thấy anh liền nhớ tới câu nói chưa kịp nói xong của Hạ Tiểu Hàn, cười mấy lời đùa giỡn về tên của anh vừa nãy.
Hứa Sí thật sự trông rất giống một con nai vừa kiêu hãnh vừa linh hoạt, mà không những thế, chạy cũng rất nhanh.
Cô bật cười, nghiêng đầu hỏi anh: “Sao hôm nay cậu lại chịu mặc đồng phục rồi?”
Khi đại đa số mọi người đều thở hổn hển do phải leo dốc trên sườn núi, thì vẻ mặt Hứa Sí lại như chẳng có chút gì là thay đổi.
Anh còn cố tình đi chậm lại để bước cùng Ôn Du, rồi nhướng mày nói: “Sao, xấu lắm à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Cô nghĩ ngợi, vừa thở hổn hển vừa nói: “Chỉ là cảm thấy có chút lạ, cứ như là ông già Noel đột nhiên mặc trang phục đời Đường vậy thôi.”
Hứa Sí vui vẻ, quả là một phép so sánh kỳ lạ.
Hạ Tiểu Hàn đứng bên cạnh sắp bị bọn họ cho “ăn đường” đến rụng hết răng.
Dù cho cô có ngốc nhưng mắt cũng không đến nỗi bị mù, vẫn là nên tự giác thôi.
Thế là, cô vỗ vỗ bả vai Ôn Du, nhỏ giọng nói: “Đồng chí, con đường phía trước thực sự quá dài, tớ không thể cùng cậu chiến đấu tới cùng được nữa rồi.
Bảo trọng!”
Sao đó cô nàng giả vờ ôm bụng tách ra khỏi hàng, trước khi đi còn không quên nháy mắt một cái với Hứa Sí, hàm ý “trẻ nhỏ dễ dạy” rồi tháo chạy.
“Thể lực của cậu thật quá kém.” Anh có chút bất đắc dĩ cười.
“Mấy ổ bánh mì kia, cậu ăn chưa?”
“Đã ăn xong từ lâu rồi! Tôi thích nhất là vị bơ mứt trái cây đấy, cắn lên thật sự rất mềm mại còn chua chua ngọt ngọt, có thể khiến cho tâm trạng tốt lên rất nhiều.” Cô bị chủ đề thức ăn ngon gợi lên sự hứng thú, nhất thời cũng quên mất bản thân đang mệt.
“Đợi sau này có thời gian, tôi nhất định phải đãi lại cậu một bữa thật thịnh soạn mới được.”
Vì Ôn Du chạy khá chậm nên bọn họ dường như bị bỏ lại hoàn toàn ở phía sau.
Mặc dù thể lực cô không tốt lắm nhưng bản thân lại có nghị lực, không dễ bị khuất phục bởi khó khăn.
Thành ra, dù cho có đang thở hổn hển như bán nửa cái mạng, cô vẫn kiên trì không hề rời khỏi hàng nửa bước.
Hứa Sí biết thể lực Ôn Du theo không kịp, không còn nhiều sức để tám nhảm nên cũng không dám nói gì nữa, chỉ im lặng đi sóng vai bên cô, đôi khi lại lặng lẽ liếc nhìn cô một cái.
Hiện tại tóc mái của Ôn Du, vì bị gió thổi tới, mà lộ ra vầng trán trắng nõn.
Gió mùa đông lạnh lẽo khiến sắc mặt cô tái nhợt, nhưng toát lên vài phần nhu mì, làm anh cảm thấy thương tiếc.
Hầu kết Hứa Sí khẽ nhích, nhưng không nói gì cả.
Anh khẽ liếc nhìn Ôn Du, lại không ngờ lần này lại chạm phải ánh mắt lơ đãng của cô, vì thế liền vội vàng thu hồi tầm mắt.
Trái tim không khống chế được mà nhảy loạn xạ.
“A, đừng có nhìn tôi như thế.” Cô căn bản là không nghĩ gì nhiều, chỉ thở phì phò nói: “Giờ trông quá khó coi.”
Bọn họ cứ vậy, chậm rì rì chạy bám theo sau cả lớp.
Một vòng chạy kết thúc cũng là lúc gần tới giờ vào học.
Ôn Du ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi một lát, rồi nhìn anh cười cười: “Cảm ơn cậu đã đi theo tôi.
Cũng tới giờ học rồi, mau về lớp thôi.”
Hứa Sí không nhúc nhích chỉ cúi đầu nhìn cái bóng loang lổ của bản thân nên nền gạch dưới gốc cây, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, về câu trả lời cho vấn đề hôm qua.”
Ôn Du kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, hiểu được cái “vấn đề” mà anh đang nhắc đến là cái gì.
Trong nguyên tác, Hứa Sí lúc còn học cấp ba, không cùng nữ chính yêu đương, thì cũng là đi đánh nhau.
Cậu ta cứng đầu kiêu ngạo, tiêu tiền như nước,, hoàn toàn cùng việc học chả mấy dính dáng gì đến nhau.
Ấy vậy mà, vừa tốt nghiệp xong tác giả lại như uống phải nước tăng lực vậy, viết anh từ thiếu niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn trở, thành một vị giám đốc tài hoa hơn người.
Quả thật chẳng có tí logic nào.
“Tôi muốn trở thành một doanh nhân.
Không chỉ không muốn dựa dẫm vào sản nghiệp gia tộc mà còn muốn bản thân phải thành công hơn bố mình” Đôi mắt thiếu niên căn bản âm trầm nhưng lúc này thấp thoáng vài đốm lửa lấp lánh, tựa như hồ nước đang phát sáng.
“Tôi rất thích cuốn notebook kia, cảm ơn cậu.”
Mặc dù không biết Hứa Sí vì điều gì mà chỉ trong một đêm ngắn ngủi, liền có thể sinh ra suy nghĩ chuyển biến lớn như thế.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần nghe được tin anh đồng ý vui vẻ học tập, thì cũng đủ để cho Ôn Du cảm thấy trong lòng hưng phấn hơn rất nhiều.
Vì vốn dĩ cô nghĩ việc đưa cậu vào khuôn khổ học tập chắc chắn là một cuộc chiến đấu trường kỳ, không khỏi gian nan khổ cực.
Ai mà ngờ tới, cậu lại có thể tự giác như thế.
Nghĩ tới thì, Hứa Sí cũng thật là ngoan đó chứ.
Thế là, cô vừa cười vừa gật đầu: “Vậy cậu nhớ là phải cố lên đấy.”
Tạm biệt Hứa Sí xong, Ôn Du quay về liền nhìn thấy Hạ Tiểu Hàn đang đứng trước cửa lớp đợi cô.
Nhìn thấy cô đang đứng chống eo tranh luận cùng một bạn nam nào đó, sôi nổi đến mức cái miệng Hạ Tiểu Hàn trông không khác cái máy quay đĩa là mấy, liên tục mạnh mẽ tựa như đang bắn đại bác bùm bùm.
Mà chàng trai bên cạnh cô lại đứng bất động như núi, biểu cảm đạm bạc.
Nhìn kỹ hóa ra là người bạn thanh mai trúc mã của cô ấy, Lục Ninh.
“Không được, cậu nhất định phải dạy bổ túc cho tớ! Tiểu Du nỗ lực như thế.
Lỡ như sau này cậu ấy đậu bài bài thi sắp lại lớp chọn, thì chẳng phải tớ sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa hay sao.”
Tuy rằng suy luận đó quả thật là không có vấn đề gì, nhưng cụm từ “Sẽ không còn được gặp lại” đó nghe cứ kỳ quái thế nào ấy, làm Ôn Du không nhịn được mà rùng mình vài cái.
Lục Ninh tất nhiên nhìn thấy cô, ngay sau đó liền nâng cằm lên coi như chào hỏi.
Hạ Tiểu Hàn thấy thế cũng quay đầu lại nhìn.
Vừa thấy Ôn Du cô đã chạy vèo tới ôm một cái thật chặt, còn không quên vừa cọ cọ vừa giận dỗi: “Tiểu Du, tên trời đánh này không muốn dạy bổ túc cho tớ! Hồi còn bé, tớ đối xử với cậu ta tốt như thế, có kẹo hay búp bê Tây Dương đều cho cậu ta hết, thế mà bây giờ tên này lại lấy ân báo oán tớ!”
Ôi đúng là chuyện lạ lần đầu nghe, ai mà tin được chuyện anh bạn học giỏi nhất khối này, lúc còn bé từng chơi búp bê Tây Dương cùng con gái chứ.
Biểu tình Ôn Du phức tạp liếc cậu ta một cái, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Lục Ninh chính là điển hình cho câu “Hành động thiết thực hơn lời nói”, chẳng ngại vì Hạ Tiểu Hàn đào tim móc phổi, thế nhưng ngoài mặt nửa điểm biểu cảm chắc chắn cũng không có.
Đó cũng chính là lý do khiến cậu vẫn luôn chỉ là người yêu thầm Hạ Tiểu Hàn, rồi bị Hứa Sí đào góc tường ôm đi.
Một chàng thiếu niên khí thế ngút trời lại trở thành cái lốp xe dự phòng không hơn không kém.
Bây giờ Hạ Tiểu Hàn nhờ cậu giúp cô học bổ túc, trong lòng Lục Ninh nhất định có như muôn ngàn đóa hoa đang nở, nhưng lại cứ thích giả vờ như không hề có chút hứng thú nào vậy.
Con đường theo đuổi vợ thật sự rất mờ mịt và khó đi đấy.
Chàng trai à, cố lên đi chứ, đừng có tự lấy đá ngáng chân mình như thế.
“Dạy cậu học sao? Đưa tiền hoặc cầu xin tớ.
Chọn một trong hai.”
“Má, Lục Ninh mau cút đi!”
…
Nếu như không phải vào tiết tự học buổi tối bất ngờ bị hai bạn nữ sinh khác gọi ra ngoài lớp học, chắc Ôn Du cũng xém quên mất bản thân cô đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn.
Cô nhìn và đánh giá hai bạn nữ sinh đó hết một lượt.
Vẻ ngoài cũng thuộc dạng tầm trung, lúc này không mặc đồng phục.
Đôi tay bọn họ khoanh trước ngực làm cô nhớ tới mấy bà chủ nhà hay oán trời trách đất trong mấy bộ “KungFu” từng xem.
Cô gái bên trái liếc xéo cô một cái: “Nghe nói gần đây cậu rất thân thiết với Hứa Sí?”
Ôn Du thành thực trả lời: “Bạn bè bình thường.”
Nói chung thì đối với cô, cái cốt truyện này cũng tương đối là có chút ấn tượng.
Sau khi nam nữ chính ở bên nhau, Hạ Tiểu Hàn bị rất nhiều những người thương thầm trộm nhớ Hứa Sí công kích ác ý, nhưng mà rồi cũng đều thành anh hùng cứu mỹ nhân cả.
Đây đúng là cái mô típ cũ rích trong mấy bộ tiểu thuyết ngôn tình, kiểu gì kiểu cũng phải có một hai nữ nhân vật phản diện xấu xa nhảy vào chơi trò ly gián, nhằm củng cố thắt chặt hơn tình cảm đậm sâu giữa nam chính cùng nữ chính.
Ôn Du cảm thấy các cô ấy thật đáng thương, liền có lòng tốt hỏi: “Hai người các cậu thích Hứa Sí hả?”
Bạn nữ bên phải nhìn người bạn bên cạnh, sau đó la lớn: “Là cậu ấy.
Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có mà cố tình tiếp cận cậu ấy nữa.
Bạn tôi đã theo đuổi cậu ta hai năm rồi.
Thế nên mối quan hệ của bọn họ không phải loại người như cậu có thể muốn tùy tiện là xen vào được đâu.”
Ôn Du gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Thường thì trong mấy cốt truyện tiểu thuyết, nữ chính sẽ tỏ ra bản thân vô tội, không hề có bất kỳ dính dáng quan hệ gì với nam chính hết, sau đó bị người ta ức hiếp một trận.
Nhưng tiếc quá, dù sao Ôn Du cũng không phải là nữ chính.
Không những vậy, bản thân cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong một môi trường giáo dục toàn các thành phần tri thức, thế nên cô quyết định là…
Cùng bọn họ nói đạo lý.
“Thứ nhất, tôi và cậu ấy thật sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Thứ hai, theo như cậu nói, cậu đã theo đuổi người ta hai năm nhưng mối quan hệ lại không bằng mối quan hệ hời hợt giữa tôi và cậu ấy.
Vậy thì tôi khuyên cậu tốt nhất nên dừng lại được rồi đấy.
Thanh xuân của con gái thật sự rất trân quý, tại sao lại cứ phải lãng phí một cách vô bổ cho cái người chẳng mang lại chút hy vọng gì cho cậu chứ.
Chưa kể cấp ba chính là thời điểm nên lấy việc học làm trọng, chẳng lẽ tương lai của cậu không bằng một góc chuyện yêu thầm người khác à? Nghe lời tôi đi, đừng có làm loạn nữa.
Hãy đi về rồi cố gắng học tập thật tốt đi.”
Bạn nữ bên trái không hề nghĩ tới cô sẽ không theo lẽ thường như thế, sát khí bừng bừng ban đầu nhanh chóng bị mấy lời khuyên nhủ học tập của cô ta làm cho lung lay.
Chẳng lẽ… cô gái này thật sự không phải hồ ly tinh, mà chính là một con mọt sách chính hiệu ư?
“Đúng là, ăn nói nhảm nhí không biết xấu hổ!”.
Chính chủ còn chưa có động tĩnh gì mà cô nàng bên cạnh đã tức giận dậm chân rồi lập tức xông lên giơ cao tay về phía Ôn Du.
“Đừng có mà kiêu ngạo như thế!”
…Bàn tay còn chưa kịp rơi xuống thì cổ tay cô ta đã bị túm chặt.
Ôn Du không khách khí mà thở dài, bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô gái đó đột nhiên càng siết chặt hơn.
Cô từ nhỏ được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, không có mấy người dám chửi mắng cô, chứ đừng nói chi là bị tát cho một bạt tai.
Dù sao bản thân cũng được dạy dỗ trong một môi trường giáo dục tốt, rằng là phải biết lễ phép với người khác.
Nhưng đồng thời cũng cô cũng hiểu được ý nghĩa của lòng tự tôn tự ái, cùng đạo lý ăn miếng trả miếng.
Mấy kẻ thầm thương trộm nhớ nam chính đến tìm đều sẽ giơ móng ra tát người.
Mà cô đã nhiều năm không có đọc quá nhiều sách truyện lắm, thành ra vừa nãy cũng chỉ là nhất thời kịp phản ứng.
Hơn nữa, Ôn Du hiện giờ cũng đâu phải nữ chính yếu đuối dễ bắt nạt nữa.
Cô chính là vai phản diện nha, từ khi sinh ra đã luôn kiêu ngạo rồi.
“Các cậu sống cũng chỉ để yêu đương à? Vì yêu mà vứt bỏ bản thân, trở thành mấy đứa con gái độc địa.
Các cậu muốn như thế à? Với nghĩ lại giùm đi, dù thế nào cũng không được vứt bỏ lòng tự tôn của chính mình chứ.
Không lẽ cậu muốn bản thân đau khổ đuổi theo một mục tiêu không đời nào có thể với tới sao? Các cậu cũng có cuộc sống của các cậu mà, không phải sao?” Sau khi kết thúc một loạt câu hỏi liên tiếp đầy khí thế, Ôn Du đảo mắt, ý cười không còn nữa, nhìn thẳng vào sắc mặt trắng bệch của cô gái kia.
“Đừng có nháo nữa, mau xin lỗi tôi đi.”.