Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Lỗ tai mẫn cảm bị chạm vào, thân thể Nguyễn Đường căng thẳng, tim đập đến càng nhanh.
Cậu chỉ cảm thấy lời nói của Thích Nguyên, một chút lại một chút đánh trên ngực cậu, con thỏ kia trong lòng cậu tựa hồ lại không nghe lời chạy loạn khắp nơi, khiến cho tim cậu cũng có chút không nghe lời.
Nguyễn Đường giật giật ngón tay, rõ ràng thính tai phiếm hồng, cả người tựa hồ đều thẹn thùng đến mềm chân, nhưng cậu vẫn nhích lại gần về phía Thích Nguyên, có điểm ỷ lại cùng thân cận, mắt cậu trông mong nhìn Thích Nguyên, "Không được đổi ý."
Thích Nguyên cười khẽ một tiếng, tối tăm trên mặt tan đi, chỉ còn lại trăng thanh gió mát trong vắt, hắn lên tiếng, "Đương nhiên."
Hắn cầm lấy dù trong tay Nguyễn Đường, tự nhiên mà nhéo nhéo cánh tay mềm mụp của Nguyễn Đường, "Mỏi không?"
Nguyễn Đường lắc đầu, rất là ngoan ngoãn lên tiếng, "Không mỏi."
Vừa rồi còn như một con mèo nhỏ hung ba ba kêu meo meo, lúc này lại biến trở về bộ dáng nguyên bản của cậu, như một con thỏ con mềm như bông, ngoan đến không chịu được.
Ngón tay Thích Nguyên giật giật, nhịn không được muốn xoa bóp gương mặt Nguyễn Đường, nhưng hắn vẫn khắc chế lại.
Bất quá động tác này của hắn lại bị Nguyễn Đường chú ý tới, Nguyễn Đường bắt lấy cái tay không của Thích Nguyên, đặt lên trên đầu mình, thân mật cọ cọ bàn tay Thích Nguyên.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, đỏ mặt, "Nếu muốn sờ, có, có thể sờ."
Vừa mềm vừa ngoan.
Như một khối Bánh Ngọt Nhỏ.
Thích Nguyên nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của Nguyễn Đường một hồi, chầm chậm thu hồi ánh mắt, hô hấp lại trầm vài phần, tích một chút hỏa khí.
Hắn muốn nếm thử khối Bánh Ngọt Nhỏ này, rốt cuộc có ngọt hay không.
Hai người che chung một chiếc dù vẫn có chút miễn cưỡng, đặc biệt là hai người đều không muốn đối phương gặp mưa, cho nên cả hai đều lén lút đẩy đẩy dù.
Cuối cùng, hai người đều hoặc nhiều hoặc ít bị xối một chút đến thân thể.
Đi được một đoạn đường, bọn họ vào trạm tàu điện ngầm.
Thích Nguyên bất động thanh sắc chặn tầm mắt Nguyễn Đường, cũng chặn lại một chú bán ô che mưa, hắn nắm lấy ngón tay Nguyễn Đường, mắt nhìn thẳng vào bên trong trạm tàu điện ngầm, mua vé cho hai người.
Đại khái là do trời mưa, bên trong trạm tàu điện ngầm nhiều người hơn hẳn so với ngày thường, mỗi toa xe đều chen đầy người, kín không kẽ hở, ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.
Thích Nguyên bắt được cổ tay Nguyễn Đường, một bàn tay ấn ở bên tai Nguyễn Đường, giam cậu giữa thùng xe cùng thân thể mình, làm Nguyễn Đường thoải mái ổn định nằm trong lòng ngực hắn, như vậy người bên cạnh sẽ không thấy được Nguyễn Đường, cũng sẽ không đụng đến Nguyễn Đường.
Cửa kính pha lê trong suốt hiện ra ảnh ngược của hai người.
Thích Nguyên đứng thẳng thân thể, dáng người hắn thon dài thon chắc, đứng bên trong đám đông lại vẫn vững vàng, rõ ràng giữa hai người cũng không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng nhìn lướt qua lại tựa như Thích Nguyên ôm lấy Nguyễn Đường, an trí cậu nằm yên trong lòng ngực mình.
Nguyễn Đường gần như chỉ nhìn lướt qua, liền nhanh chóng rũ mắt xuống, hô hấp dồn dập vài phần.
Thích Nguyên khảy khảy tóc mái bên tai Nguyễn Đường, thanh âm tuy rằng thanh đạm lương bạc những đã chậm lại một ít, mang theo một chút ôn nhu mờ mịt, "Làm sao vậy?"
Nguyễn Đường nghiêng mặt hướng lòng ngực Thích Nguyên rụt rụt, chôn gương mặt đỏ bừng của mình vào trong lòng ngực Thích Nguyên, có chút ngượng ngùng nói, "Không có gì."
Hai người một đường tới trạm, rồi lại cùng đi một đoạn thời gian mới tới nhà của Thích Nguyên.
Nhà Thích Nguyên là ba phòng ngủ một phòng khách, vách tường có chút ố vàng, tựa hồ đã trải qua nhiều năm, vật dụng trong nhà đều đã cũ rồi, nhưng vẫn rất sạch sẽ ngăn nắp.
Đang tại thời điểm Nguyễn Đường quan sát bốn phía, Thích Nguyên lại vào trong phòng lấy ra một cái khăn lông, nghiêm túc lau lau tóc cho Nguyễn Đường, ngữ khí đạm nhiên nói:
"Cởi quần áo ra đi."