“Giết… giết người rồi!”
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Lâm Hữu Triết bằng ánh mắt sợ hãi.
Mấy người đàn ông đổ tội cho Lâm Hữu Triết lúc nãy cũng hoảng sợ đến mức chân run lẩy bẩy.
Rốt cuộc tên này là ai, sao vừa nói chuyện không hợp ý là đánh chết người, cậu ta không sợ ngồi tù sao?
Liễu Thiên Nghệ cũng khiếp sợ, mặt mày trắng bệch nhìn Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết không có tâm trạng giải thích với đám “bạn học cũ” này, anh xoay người đi ra khỏi phòng.
Liễu Thiên Nghệ cắn răng đứng lên đuổi theo.
“Hữu Triết, cậu đợi mình một lát”.
Liễu Thiên Nghệ chặn Lâm Hữu Triết lại ở bên ngoài nhà hàng.
“Lớp trưởng còn chuyện gì sao?”
Lâm Hữu Triết lạnh nhạt nói như thể đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Trong, trong phòng…”
Đầu óc Liễu Thiên Nghệ rối bời, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.
Lâm Hữu Triết nói: “Mình vẫn chưa xuất ngũ, lần này chỉ về thăm người thân nên không cần việc làm, còn chuyện giết người, đó là quyền lực của mình”.
Nói xong Lâm Hữu Triết xoay người rời đi.
Liễu Thiên Nghệ sửng sốt, cô ta bỗng nhớ đến lúc trước bố cô ta từng nói vài lính đặc chủng trong quân đội có quyền xử lý hiện trường trong tình huống đột ngột xảy ra, dù giết người cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Lẽ nào Lâm Hữu Triết là lính đặc chủng trong quân đội?
Thảo nào Lâm Hữu Triết cứ lắc đầu mãi khi bị hỏi về chức vụ trong quân đội, thật ra không phải không có chức vụ mà là anh không tiện nói ra việc có liên quan đến bí mật quân sự.
Sau khi nghĩ thông suốt, ấn tượng của Liễu Thiên Nghệ với Lâm Hữu Triết lại trở nên tốt hơn.
Chỉ là vẫn chưa biết rõ tình hình bây giờ của Ngô Vân nên cô ta không có tâm trạng đi tìm hiểu chuyện của Lâm Hữu Triết.
Đột nhiên có một chiếc xe Mercedes Benz lái từ phía bên kia đến rồi dừng ngay bên cạnh Liễu Thiên Nghệ.
Cửa xe mở ra, Ngô Vân tái mặt bước xuống.
“Cô Ngô?”
Liễu Thiên Nghệ kinh ngạc bước đến: “Sao cô bước xuống từ trên xe này thế, đây là xe của ai?”
Ngô Vân hoảng hốt một hồi mới phản ứng lại: “Cô vừa bị người ta bắt đi, nhưng chưa đi được bao xa thì có một cậu tên là Long Diệu đến cứu cô, sau đó bảo người đưa cô về đây”.
“Long Diệu?”
Liễu Thiên Nghệ cau mày, hoàn toàn không có ấn tượng gì về người này.
Ngô Vân lại nói: “Cậu ta nói cậu ta là bạn chiến đấu của Lâm Hữu Triết”.
“Cái gì?”
Lúc này Liễu Thiên Nghệ sững sờ tại chỗ.
Cô ta bỗng hiểu ra tại sao lúc Ngô Vân vừa bị bắt đi, Lâm Hữu Triết không hề có động tĩnh gì.
Vì anh biết rõ đồng đội của mình đang ở bên ngoài, chắc chắn Ngô Vân sẽ không có gì nguy hiểm nên mới không động đậy gì, nhưng họ lại hiểu lầm Lâm Hữu Triết, còn mắng anh với những lời nói khó nghe.
Vừa nghĩ đến đây, Liễu Thiên Nghệ lập tức muốn tìm Lâm Hữu Triết để xin lỗi.
Nhưng quay đầu lại mới nhận ra Lâm Hữu Triết đã đi rồi.
Ngô Vân nghe hết đầu đuôi sự việc cũng bất lực cười gượng.
“Chuyện này cũng không thể trách các em được, các em đều vì lo lắng cho cô, nhưng cô là người nhìn Hữu Triết trưởng thành nên cô biết rõ con người em ấy thế nào, em ấy không phải là người thờ ơ thế đâu”.
“Phải rồi, chẳng phải sắp đến sinh nhật em rồi đó sao? Đến lúc đó mời em ấy đến tham dự rồi giải thích rõ ràng những lời nên nói, thế chẳng phải được rồi à?”
“Vâng, đúng rồi nhỉ!”
Mắt Liễu Thiên Nghệ lóe sáng, lập tức lấy điện thoại ra soạn tin nhắn.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đi đến một bờ sông vắng, một chiếc xe Mercedes Benz màu đen chạy đến đằng sau anh, sau đó Long Diệu bước xuống từ trên xe.
“Anh Tiêu, tôi đã hỏi ra rồi”.
Long Diệu cung kính nói: “Dự án hợp tác của nhà họ Nghiêm và nhà họ Lâm là sòng bạc ngầm, chồng cũ của cô Ngô đánh bạc thua ở đó, còn vay tiền với lãi suất cao”.
“Nhưng thật ra chồng cũ của cô ấy đã bị nhà họ Nghiêm bắt đi lâu rồi, sở dĩ vẫn đến gây rắc rối cho cô Ngô là vì một cậu chủ nhà họ Lâm thích cô Ngô, muốn dùng cách này để ép cô ấy nghe lời”.
“Quả nhiên có liên quan đến nhà họ Lâm”.
Lâm Hữu Triết cười khẩy.
Anh đã nhìn thấy gã đầu trọc trong bữa tiệc của nhà họ Nghiêm vào ngày hôm đó.
Nhưng lúc đó hắn đứng phía sau Lâm Thiên Kiếm chứng tỏ thật ra hắn là tay sai của nhà họ Lâm.
Sao hôm nay hắn lại đổi thân phận trở thành người của nhà họ Nghiêm? Anh không tin trong đó không có vấn đề.
“Bên nhà họ Lâm thế nào rồi, hai ngày nay có động tĩnh gì không?”
“Không có”.
Long Diệu lắc đầu: “Hiện giờ cổ phần của tập đoàn Hữu Triết không có bất kỳ biến động gì, người nhà họ Lâm cũng không có kế hoạch đến mộ của bố mẹ anh sám hối”.
“Ngược lại họ định ngày kia tiếp đãi một vị khách quý ở trong quân đội tại khách sạn Đông Hoa”.
“Ha, ngang bướng thật đấy”.
Lâm Hữu Triết híp mắt: “Nếu họ đã không nghe lời chúng ta thì cứ để họ thấy thế nào là tuyệt vọng”.
“Vâng, tôi đi sắp xếp ngay”.
Long Diệu nhận lệnh định rời đi nhưng lại nhớ đến một chuyện: “Anh Lâm, ngày kia em vợ của em trai Lang Tập cũng tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn Đông Hoa”.
“Ok, nếu đã tiện đường, chúng ta có thể đến đó một chuyến, xem tình hình của em trai Lang Tập thế nào”.
Lâm Hữu Triết hời hợt nói.
Lúc này điện thoại của anh bỗng rung lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.
Lúc anh định mở ra xem nội dung nhắn tin thì một cuộc điện thoại gọi đến.
“Hữu Triết, anh đang ở đâu, có thể đến đây không?”
Đầu bên kia điện thoại là Sở Hạ Vũ, giọng cô hơi hoảng hốt.
“Anh đến ngay, ba phút thôi”.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết trở nên lạnh lùng, sau đó anh cúp máy rồi xoay người bước lên xe.
Long Diệu cảm thấy có gì đó không ổn nên không rề rà, mà nhanh chóng khởi động xe lái đến biệt thự nhà họ Sở.
Chiếc Mercedes Benz chạy băng băng trên đường, chỉ mất hai phút năm mươi giây đã đến biệt thự nhà họ Sở.
Rất nhiều người đang tụ tập ở nơi này.
Đám người hóng chuyện đó tụ lại không còn chỗ chen vào.
Mặc dù Lâm Hữu Triết không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã nhìn thấy một chiếc máy ủi đất đổ trước biệt thự nhà họ Sở.
“Tránh ra!”
Long Diệu mở đường ở phía trước, anh ta vừa quát lên, tất cả mọi người không khỏi lùi sang bên cạnh hai bước nhường đường cho hai người.
Lâm Hữu Triết và Long Diệu bước vào trong trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Trước biệt thự nhà họ Sở.
Tiếng máy ủi đất “ầm ầm ầm” vang lên.
Sở Hạ Vũ dang hai tay ra đứng trước biệt thự ngăn không cho gầu đào của máy ủi đào xuống.
Một người phụ nữ trẻ đẹp đứng trước mặt Sở Hạ Vũ cao ngạo bước đến, tát vào gương mặt mềm mại của cô một bạt tai.
“Con đàn bà đê tiện mau cút sang một bên, hôm nay không dỡ nhà của cô thì bà đây không mang họ Nghiêm”.
Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, hung ác trợn mắt nhìn Sở Hạ Vũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!