A Xán sững sờ, nhìn tấm thẻ đen trong tay Lâm Hữu Triết: “Ý của anh là trong tấm thẻ này có mười triệu tệ sao? Anh đang lừa ai vậy hả?”
Hai tên bảo vệ phía sau cũng cười ha hả.
Bọn họ từng gặp rất nhiều người làm màu, nhưng chưa từng gặp ai làm màu đến vậy.
Thật sự coi mọi người đều là kẻ ngu ngốc sao? Tùy tiện lấy ra một tấm thẻ là có ngay mười triệu tệ, sao không nói mình là người giàu có nhất Giang Thành luôn đi?
“Có mười triệu hay không, anh cầm đi quẹt thử thì sẽ biết ngay thôi”.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói.
A Xán khịt mũi, ném tấm thẻ cho nhân viên bảo vệ phía sau.
“Thiên Nghệ à, không ngờ mắt nhìn người của cậu lại kém như vậy, tìm một thằng ngu ngốc làm bạn trai. Làm tôi buồn cười chết mất! Nếu chuyện này truyền đến tai bạn học thì cậu còn mặt mũi tham gia họp lớn sao? Ha ha... rầm!”
A Xán còn chưa kịp nói xong.
Cửa sau của nhà hàng đã bị mở toang, nhân viên bảo vệ vội vàng bước vào với khuôn mặt tái mét.
“Làm gì mà hoảng hốt thế hả? Cửa hỏng rồi mày có tiền đền không?”
A Xán tát mạnh vào mặt nhân viên bảo vệ, gầm lên giận dữ.
Nhân viên bảo vệ không kịp giải thích, nở nụ cười nịnh hót đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Thưa... thưa anh, trả lại tấm thẻ này cho anh, chuyện vừa nãy không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ nghe theo mệnh lệnh của quản lý nên mới đuổi anh đi thôi”.
“Này, mày làm gì vậy?”
A Xán vô cùng tức giận, nhấc chân lên định đá nhân viên bảo vệ.
“Anh Xán, trong tấm thẻ này không chỉ có mười triệu tệ thôi đâu!”
Nhân viên bảo vệ quay đầu lại cười gượng gạo.
“Mày nói gì?”
“Tôi nói trong thẻ không chỉ có mười triệu tệ, lúc nãy tôi kiểm tra rồi, đây là thẻ đen không giới hạn. Tiền trong đó về mặt lý thuyết là không giới hạn, chỉ cần anh ta muốn thì có thể mua cả tòa nhà Long Mậu này!”, nhân viên bảo vệ run rẩy nói.
A Xán nghe vậy lập tức sững sờ.
Mắt Liễu Thiên Nghệ sáng bừng, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Không ngờ sau khi Lâm Hữu Triết xuất ngũ, lại trở nên giàu có đến vậy, Lâm Hữu Triết kiếm đâu ra số tiền đó chứ.
“Quẹt thẻ xong chưa?”
Đối mặt với sự kinh ngạc của đám người này, Lâm Hữu Triết chỉ cảm thấy phiền phức.
Anh không chỉ muốn bao nhà hàng, mà còn có chuyện khác cần thu xếp, sao có thể lãng phí thời gian ở đây chứ?