“Lâm Hữu Triết, ai cho mày vào đây? Mau cút ra ngoài cho tao!”
Tần Hương Lan vừa nhìn Lâm Hữu Triết đã thấy ghét bỏ nên lớn tiếng mắng.
Lâm Hữu Triết không quan tâm, anh thản nhiên nói: “Cháu đến tìm Hạ Vũ”.
“Mày vẫn còn mặt mũi mà tìm Hạ Vũ à? Tao nói cho mày hay, từ nay về sau Hạ Vũ và mày không còn quan hệ gì cả, mày đừng tới tìm nó nữa!”
Tần Hương Lan lạnh lùng nói.
Lâm Hữu Triết nhướng mày, chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông trẻ tuổi kia đã đứng lên hỏi: “Anh này chắc là bạn trai cũ của Hạ Vũ nhỉ?”
“Bạn trai cũ gì chứ, chỉ là một miếng keo dán chuột, cứ bám riết nhà cô không chịu đi!”
Khuôn mặt Tần Hương Lan đầy vẻ ghét bỏ: “Cậu chủ Park đừng để ý làm gì, Hạ Vũ vốn không thích nó nhưng nó vẫn cứ đa tình, bám riết Hạ Vũ mãi”.
“Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh!”
Đột nhiên, bóng dáng Sở Hạ Vũ chợt xuất hiện ở cầu thang.
Cô vui vẻ bước nhanh đến chỗ Lâm Hữu Triết, ôm lấy anh: “Hữu Triết, chúng ta ra ngoài chơi đi, em không muốn ở đây chút nào”.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt Tần Hương Lan và người đàn ông kia đều trở nên khó coi.
Sở Hán Trung ho khan, nói: “Hạ Vũ, sao con không biết lễ phép thế, không thấy trong nhà có khách à?”
“Là khách của bố mẹ mà, có liên quan gì đến con đâu!”
Sở Hạ Vũ lạnh lùng đáp.
“Con nói gì, con nhóc láo xược này!”
Tần Hương Lan giận dữ, giơ tay lên định đánh con gái.
Sở Hán Trung vội vàng can ngăn: “Thôi đi, cậu Park vẫn đang ở đây đấy!”
Lúc này Tần Hương Lan mới thu lại dáng vẻ bực bội, nói với người đàn ông ngồi trên ghế sô pha: “Cậu chủ Park, cháu đừng để ý, thật ra Hạ Vũ nó…”
“Không sao!”
Park Kyung Nam nở nụ cười phong độ: “Điều này chứng tỏ tính cách của cô Hạ Vũ rất trọng tình trọng nghĩa, cô ấy chưa quên người cũ cũng là điều bình thường, nhưng cuối cùng cô ấy sẽ hiểu ai mới là người phù hợp nhất”.
“Dù sao cũng không tới lượt anh!”
Sở Hạ Vũ hết sức khó chịu.
Nghe nói tên Park Kyung Nam này vừa trở về từ Cao Ly đã cố tình đến Cục chấp pháp để xin sửa lại tên họ giống người Cao Ly.