Vẻ mặt của Lâm Hữu Triết vẫn dửng dưng, giọng nói cực kỳ khinh thường.
Tên mặt sẹo tức giận đỏ mặt tía tai, vung con dao trong tay lên, hét lớn: “Lên, xông lên hết cho tao, giữ lại đôi nam nữ chó chết kia, còn những kẻ khác đều chém chết hết cho tao!”
Hắn muốn tự tay ấn đầu Lâm Hữu Triết vào bồn cầu, còn muốn để Sở Hạ Vũ nếm thử cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết, muốn chết cũng không xong, vì thế hai người này không thể chết dễ dàng được.
Còn những người khác, chỉ có thể trách bản thân xui xẻo lại ở cùng một chỗ với Lâm Hữu Triết.
Trên mặt tên mặt sẹo ẩn hiện nụ cười nham hiểm, đám đàn em phía sau hô hào xông lên, Long Diệu cũng lập tức đứng dậy, một mình lao vào trong đám đông.
Bịch bịch bịch!
Hàng loạt âm thanh đánh đấm vang lên.
Năm mươi tên côn đồ đều bị anh ta quật ngã xuống đất.
Nụ cười nham hiểm trên mặt tên mặt sẹo còn chưa kịp tắt, đám đàn em của hắn đã bị giải quyết trong chưa đầy mười giây.
“Chuyện này sao có thể chứ?”
Tên mặt sẹo bị dọa sợ chết khiếp, lập tức muốn quay người chuồn lẹ, nhưng lại đụng trúng một cơ thể cường tráng.
Long Diệu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: “Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, mày coi nơi này là nơi nào hả?”
Khuôn mặt tên mặt sẹo đầy vẻ sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất đập đầu: “Anh hùng tha mạng, là tôi có mắt không tròng làm phiền các anh, cầu xin các anh hãy tha cho tôi”.
Long Diệu liếc nhìn Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết khẽ hất cằm, tỏ ý ném người ra ngoài là được.
Sở Hạ Vũ còn ở đây, anh không muốn cô ấy nhìn thấy máu.
Long Diệu nhận lệnh, xách cổ áo của hắn ném ra khỏi phòng.
Tôn Hộc nhìn Long Diệu với ánh mắt sùng bái: “Anh này lợi hại quá!”
“Lợi hại sao?”
Long Diệu mỉm cười: “Anh trai của cậu còn giỏi hơn tôi nhiều, anh ấy là người giỏi đánh đấm nhất trong tiểu đội của tôi”.
“Thật hay giả thế?”
Ánh mắt Tôn Hộc chợt lóe lên tia sáng, thoáng qua vẻ thèm muốn.
Long Diệu không lừa anh ta, trong số mười chiến thần Thiên Cung, chiến thần Lang Tập là người có sức chiến đấu mạnh nhất, là một con dao sắc bén nhất trong tay Lâm Hữu Triết.
Sức mạnh tổng hợp của anh ta cũng rất mạnh, tinh thông chiến đấu, điều tra, trinh sát, ám sát...
Vì thế khi Lâm Hữu Triết ra ngoài làm việc thường dẫn theo anh ta.
“Được rồi”.
Lúc này, Lâm Hữu Triết đang ngồi ở ghế sô pha chợt đứng bật dậy: “Mỗi người có một chí hướng riêng, nếu cậu không muốn đi cùng chúng tôi thì tôi tôn trọng lựa chọn của cậu”.
Dứt lời, anh đang chuẩn bị đưa Sở Hạ Vũ về nhà.