Nhìn dáng vẻ hèn hạ đó của Từ Hoa, mọi người trong phòng bao đều sững người.
Người vừa mắng người đàn ông mặc áo khoác ban nãy cũng đứng lặng.
Họ là ai mà ngay cả Từ Hoa cũng phải sợ chứ?
Lâm Hữu Triết chau mày, anh cũng rất tò mò muốn biết thân phận thực sự của những người này.
Dường như trong hai ngày anh rời khỏi Giang Thành, nơi đây đã có vài thay đổi.
"Mày có mắt nhìn đấy, cũng biết tao không phải người dễ động vào".
Anh Long mỉm cười giơ tay lên tát thẳng mặt Từ Hoa.
Hành động này rõ ràng là sỉ nhục, nhưng Từ Hoa chỉ biết gượng cười, không dám đánh trả.
"Nhưng ban nãy đám bạn của mày chửi rủa anh em của tao, chuyện này nên giải quyết như nào đây?"
Anh Long hỏi.
"Anh Long yên tâm, chúng nó có mắt như mù nên mới đắc tội với anh, anh cứ dạy dỗ thoải mái đi".
Từ Hoa chắc chắn nói.
Nghe vậy, đám người Khương Minh Vũ tim đập chân run.
Chuyện gì vậy, Từ Hoa định mặc kệ họ sao?
Anh Long đắc chí bật cười, vung tay ra hiệu với đám đàn em ở sau lưng.
Ngay lập tức, bảy tám tên đàn em của gã đi về phía Khương Minh Vũ.
"Đừng mà, đừng mà, tôi biết sai rồi, tôi sẽ cúi đầu tạ lỗi với các anh".
Khương Minh Vũ tái mét mặt mày, quỳ "phịch" xuống, dập đầu van xin.
Chẳng bao lâu sau, mặt hắn dính đầy máu.
Ai ngờ là anh Long chỉ cười khẩy một cái, nói: "Dập đầu vài cái đã xong chuyện thì tiếng nói của Cô Linh Cốc chẳng khác nào là trò đùa rồi sao?"
"Kéo nó ra ngoài, chặt xác cho chó ăn".
"Vâng".
Mấy tên đàn em mặc áo khoác lớn tiếng đáp lại.
Khương Minh Vũ bị dọa cho bạt vía, cố gắng vùng vẫy đến mấy cũng vô ích.
Trước đây còn một tiếng anh hai tiếng em, kết nghĩa anh em, giờ thì gặp nhau mặt lạnh tanh, chẳng nói một lời.
"Đợi chút đã!"
Lúc này, Tần Mộng Dĩnh ra mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!