“Vâng, tôi sẽ bảo người đi điều tra”.
Long Diệu nghiêm túc nói.
Dặn dò xong nhiệm vụ, Lâm Hữu Triết chuẩn bị rời đi.
Vừa mới xuống lầu anh đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Ai thế?”
Là một số điện thoại lạ, Lâm Hữu Triết hỏi.
“Cậu có phải là Lâm Hữu Triết không? Mình là Đặng Ngữ Đình”.
Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Lớp trưởng Đặng có việc gì sao?”
Lâm Hữu Triết dửng dưng nói.
“Là thế này, lần trước trong bữa tiệc của cậu ba nhà họ Tiêu, chẳng phải các bạn trong lớp chúng ta tụ tập đơn giản với nhau đó sao, nhưng lần đó mọi người lại ầm ĩ không vui”.
“Sau đó trong lớp tìm hiểu kỹ chuyện này nên bảo mình và lớp phó học tập tổ chức một buổi họp lớp chính thức để hòa giải mâu thuẫn giữa cậu và các bạn khác”.
Tất nhiên các bạn khác mà Đặng Ngữ Đình nói là Hồ Thượng Dân và Thu Lộc.
Sự thay đổi của nhà họ Tiêu khiến họ nhận ra có gì đó không ổn.
Nên muốn tìm cơ hội để thăm dò thử đề phòng bất trắc.
“Không cần đâu”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói: “Mình và họ chẳng có mâu thuẫn gì, dù là có cũng không cần hòa giải”.
Bây giờ cấp bậc của anh đã cách biệt một trời một vực với đám bạn học đó.
Nói thật anh không hề để tâm đến chút mâu thuẫn này.
Con người không thể cứ so đo tính toán với một đám kiến.
“Hữu Triết à, cậu vẫn nên đến đi, tốt xấu gì mọi người cũng là bạn học chung bốn năm, không cần phải làm quan hệ trở nên quá gượng gạo”.
Đặng Ngữ Đình khuyên can.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, định dứt khoát cúp máy.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại.
“Lớp trưởng, cậu đưa điện thoại cho mình để mình nói chuyện với tên này”.
“Tên này là thế đó, cậu không thể nói chuyện dịu dàng với cậu ta được”.
“Alo, thằng Lâm kia, bảo cậu đến họp lớp thì cậu cứ đến đi, sao nào không nể mặt Đại Bôn mình đúng không?”
“Mới có mấy năm không gặp mà cậu đã học thói huênh hoang rồi à?”