“Anh… anh lại dám đánh tôi?”
Trương Linh Phi sững sờ.
Từ lúc về làm mợ chủ nhà họ Hải, cuộc sống của cô ta chỉ có những lời lẽ tâng bốc và ngưỡng mộ.
Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, cô ta thậm chí còn chưa từng nghe một câu nói nặng lời, thế mà bây giờ tên này lại dám đánh cô ta, đúng là muốn chết!
“Tôi phải xé rách bản mặt anh ra!”
Trương Linh Phi rống lên rồi lao về phía trước, thế nhưng lại bị Lâm Hữu Triết giáng thêm cú tát nữa vào mặt.
Phịch!
Cô ta ngồi bệt mông xuống đất, trong mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
“Anh chết chắc rồi, tôi nhất định sẽ giết anh, đợi chồng tôi đến, tôi sẽ bảo anh ấy băm vằm anh ra thành trăm nghìn mảnh!”
Trương Linh Phi rống lên.
Lúc cô ta vừa dứt lời, cửa phòng bao bị người ta đẩy ra.
“Phi Phi, ai bắt nạt em thế này, anh sẽ bắt hắn phải trả giá”.
Một bóng lưng cao lớn dẫn theo hai người bạn xông vào bên trong.
Đẹp trai ngút trời, khôi ngô tuấn tú, mạnh mẽ nổi bật.
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Hải Uy, chả trách hắn lại có thể khiến cho Trương Linh Phi say mê tới mức thần hồn điên đảo.
Thế nhưng Lâm Hữu Triết lại phát hiện ra đôi mắt trũng sâu và bước chân vô hồn của Hải Uy.
Rõ ràng lại là một cậu chủ sống buông thả quá độ.
“Anh Hải, tên khốn này đánh em!”
“Đúng rồi, hắn là nhân tình của con đàn bà đê tiện Sở Hạ Vũ, anh Hải phải giúp em dạy dỗ hắn ta!”
Trương Linh Phi chạy tới bên cạnh Hải Uy, ôm lấy cánh tay hắn lắc qua lắc lại.
Hải Uy vừa nghe thấy cái tên quen thuộc “Sở Hạ Vũ” thì hai mắt lập tức phát sáng.
Lúc hắn nhìn thấy Sở Hạ Vũ còn xinh đẹp động lòng người, khí chất tao nhã hơn cả thời còn đi học thì mắt càng thêm dính chặt lên trên người cô, không xê dịch đi đâu dù chỉ một chút.
Trương Linh Phi thấy vậy thì lập tức gào lên với Sở Hạ Vũ: “Cô còn không chịu thừa nhận mình dụ dỗ anh Hải, ban nãy vừa mới gặp mặt cô đã hút mất hồn anh ấy đi rồi!”
“Đúng là con đàn bà đáng ghét, cậy mình có tí nhan sắc, đi đến đâu cũng dụ dỗ đàn ông, sao cô không chết luôn đi!”
Nghe thấy lời này, Sở Hạ Vũ tức giận bật cười.