Nam Lăng Vương rống to.
Thực lực của Lâm Hữu Triết quá đáng sợ, cứ để đàn em xông lên như vậy thì chỉ là đến nộp mạng mà thôi.
Ông ta đã mất đi con trai, không thể để cho những người anh em đã vào sinh ra tử này chết một cách vô ích.
"Quản đốc Thẩm, việc tiếp theo giao cho ông”.
Lâm Hữu Triết nhẹ nhàng nói một câu rồi xoay người rời đi.
Ánh mắt quản đốc Thẩm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông và gật đầu lia lịa.
Không hổ là chiến thần Hữu Triết.
Thực lực này, e rằng đã đạt tới cảnh giới đỉnh cao.
Ngay sau đó, ông ta gọi điện cho Tạ Anh Minh của Cục Chấp pháp, bảo ông ta đưa người tới xử mấy tên không biết trời cao đất dày này.
Ánh mắt Nam Lăng Vương cay độc, nhìn chằm chằm hướng cửa ra vào khách sạn.
Mối thù giết con trai, ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Ngày hôm sau, Sở Hạ Vũ muốn Lâm Hữu Triết đưa mình đi mua sắm.
Những hành động nịnh nọt của mấy doanh nhân tối qua đã khiến kế hoạch của cô được hoàn thành sớm, thời gian tới có thể thoải mái một chút.
Lâm Hữu Triết đương nhiên đồng ý.
Cả hai đi dạo phố cả một ngày, mua được không ít đồ.
"Hữu Triết, chúng ta đi ăn nhé?"
Sở Hạ Vũ hỏi.
"Được”.
Lâm Hữu Triết cũng hơi đói bụng, nhìn trúng một nhà hàng cao cấp bên đường nên dẫn cô bước vào.
Khi cả hai chuẩn bị gọi món thì một giọng nói dễ nghe truyền đến.
"Hạ Vũ, là cậu sao?"
Sở Hạ Vũ quay đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc.
"Dao Dao, sao lại là cậu?"
"Không chỉ có mình tới, mà hội Du Du cũng ở đây đó, bọn mình ăn cơm ở phía bên kia, cậu cũng tới đó dùng bữa cùng đi!"
Dao Dao nắm lấy tay Sở Hạ Vũ nói.
Sở Hạ Vũ liếc nhìn Lâm Hữu Triết.
"Đây là bạn trai của cậu à? Cùng tới đây luôn đi”.