Tạ Anh Minh ở một bên cũng phản ứng lại, tức giận nói: "Người đâu, bắt lấy tên không biết sống chết này lại cho tôi, dám bất kính với chủ tịch tỉnh, đúng là tự tìm cái chết!"
Rầm rầm!
Một nhóm nhân viên chấp pháp nhanh chóng bước tới, ấn mạnh Tiền Đức Hỷ xuống dưới đất.
"Chuyện... chuyện này là sao?"
Tiền Đức Hỷ vô cùng kinh hãi.
Hắn tái mặt, nói với Tiền Đức Hoan: "Đức Hoan, Đức Hoan, mau cứu anh, chuyện quái quỷ gì thế này?”
Tiền Đức Hoan vội quay đầu đi, không muốn bị người anh không có đầu óc này liên lụy.
Đến cả chủ tịch tỉnh cũng không nhận ra, còn định tát lên mặt ông ấy!
Đúng là chán sống, muốn đâm đầu vào chỗ chết!
"Tiền Đức Hỷ, cậu to gan quá rồi đấy, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng dám đánh?"
Tạ Anh Minh trừng mắt, nổi giận đùng đùng.
"Tôi, tôi..”.
Tiền Đức Hỷ ngơ ngác, không ngờ ông già trước mặt lại là chủ tịch tỉnh!
Chẳng trách vừa rồi hắn cảm thấy hơi quen mắt, chỉ là không nhớ ra mình đã thấy ở đâu, đó không phải là nhân vật tai to mặt lớn thường xuyên xuất hiện trên tivi sao?
Nghĩ đến đây, Tiền Đức Hỷ vội khóc lóc cầu xin tha thứ.
"Lãnh đạo Tạ, lãnh đạo Nam, việc này không thể trách tôi được!"
Tiền Đức Hỷ nhìn về phía phòng thẩm vấn: "Tôi bị tên ranh đó đánh đến mức đầu óc choáng váng nên mới không nhận ra chủ tịch tỉnh, toàn bộ đều là hắn!"
Vào thời khắc mấu chốt, hắn chỉ có thể nghĩ ra thủ đoạn gắp lửa bỏ tay người này.
Dù sao Lâm Hữu Triết đã đắc tội với nhà họ Tào, kết cục đã được định trước, chi bằng giúp hắn gánh lấy một mối họa, cũng coi như là giá trị của một tên vô dụng.
Nhưng không ngờ, hắn vừa nói xong.
Nam Kinh Quốc chen lên trước, sải bước đi về phòng thẩm vấn.
Bước tới cửa, ông ta quỳ một chân xuống trước ánh mắt khó tin của mọi người, cao giọng nói: "Chủ tịch tỉnh Thao Tiến, Nam Kinh Quốc kính chào chiến thần Hữu Triết, thuộc hạ đến muộn, mong cậu thứ tội!"
Ầm...!
Mọi người đều chết lặng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!