Lúc này tất cả bọn chúng đều cho rằng Lâm Hữu Triết đã hết đường.
Đột nhiên Lâm Hữu Triết lên tiếng: “Tiêu Hạo Nhiên, anh có dám chắc người của anh có thể làm hại được Tâm Nhi không?”
“Mày nói gì?”
Tiêu Hạo Nhiên sửng sốt, hắn nhìn lại vào chiếc điện thoại, cảnh tượng diễn ra khiến hắn không thể ngờ tới.
Một người đàn ông tiến nhanh về phía màn hình điện thoại.
Chỉ mấy chiêu thôi là giải quyết gọn toàn bộ những kẻ hắn sai đi bắt Lâm Tâm Nhi.
Người đó chính là Tôn Hộc!
Sau vụ lần trước bị lừa, Tôn Hộc cắm rễ ở núi Long Đằng không rời nửa bước.
Nếu dựa vào đám bảo vệ nhà họ Tiêu mà muốn bắt Lâm Tâm Nhi đi thì đúng là chuyện hão huyền!
“Chạy, mau chạy thôi!”
Đám người nhà họ Tiêu thấy vậy thì hoảng hốt hét lớn.
Bọn họ định chạy trốn.
Nhưng lần này Lâm Hữu Triết đâu thể tha cho họ.
Anh hất nhẹ tay một cái, một viên đá bay ra.
Phụt, phụt, phụt!
Đầu gối của đám người kia lần lượt bị xuyên thủng, ngã quỵ xuống đất la hét thảm thiết.
“Lâm Hữu Triết, anh đừng giết tôi, tôi là anh của Tâm Nhi mà!”
“Tôi, tôi cũng là anh của Tâm Nhi, thật ra tôi rất quý em ấy, anh không được làm hại tôi”.
“Hữu Triết, dù sao chúng ta cũng là anh em họ, tôi xin anh hãy tha cho tôi, bọn họ ép tôi chứ tôi đối xử rất tốt với Tâm Nhi!”
Đám người bắt đầu van xin tha thứ.
Lúc trước Lâm Hữu Triết đã cho bọn họ một cơ hội, anh đã hỏi có ai từng đối tốt với Lâm Tâm Nhi dù chỉ một chút.
Vậy mà không ai chịu nhận, thậm chí còn mang chuyện của cô bé ra làm đề tài bàn tán.
Bây giờ tình thế bất lợi, thì bắt đầu mở miệng xin tha thứ, chuyện đó chắc chỉ có trong mơ mà thôi!
“Lâm Hữu Triết, nếu hôm nay mày dám làm hại đến dù chỉ là một sợi tóc của người nhà họ Tiêu, thì Thiên Nghĩa Hội sẽ không tha cho mày đâu!”
Lúc này, tiền bối Mã đứng dậy, vừa ho sặc sụa vừa nói.
Lâm Hữu Triết chầm chậm quay đầu: “Thiên Nghĩa Hội sao, trong mắt tôi chẳng bằng cái đinh gỉ”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!