“Cậu, cậu đừng qua đây!”
Tiêu Trường Hải luống cuống, vội lùi về phía sau.
Đám người nhà họ Tiêu thấy vậy thì cũng chạy tán loạn.
Tiêu Tung Hoành cũng bị ép phải lùi lại, sắc mặt u ám.
Lùi mãi lùi mãi rồi cũng bị dồn đến chân tường.
“Tại sao các người chạy hết vậy, mau đến cứu gia chủ đi chứ!”
Tiêu Trường Hải hét lớn về phía đám người nhà họ Tiêu.
Đám người kia đứng sững lại, trong ánh mắt chứa đầy sự tranh đấu, nhưng rồi không ai dám tiến lên.
“Trường Hải, chúng ta nên báo cảnh sát mới đúng, cả nhân viên chấp pháp nữa chứ?”
Tiêu Tung Hoành hét lớn.
“Bố, nhân viên chấp pháp nói đây là chuyện nội bộ nhà họ Tiêu, bọn họ không muốn dây dưa sợ bị liên lụy, vậy nên sẽ không đến đâu”.
Tiêu Trường Hải ủ rũ nói.
“Cái gì?”
Tiêu Tung Hoành bủn rủn chân tay, suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.
Đúng lúc này, ai đó hét lớn.
“Lâm Hữu Triết, mày đứng lại cho tao!”
Thì ra là Tiêu Hạo Nhiên,vẻ mặt hắn vô cùng hớn hở.
Lâm Hữu Triết quay lại nhìn thì thấy hắn đang cầm điện thoại, có vẻ đang gọi video cho ai đó.
“Mày mau nhìn xem đây là đâu?”
Tiêu Hạo Nhiên bước đến một cách đắc ý, cười nhạt: “Chắc mày thấy chỗ này quen đúng không?”
Khu biệt thự trên núi Long Đằng.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lạnh như băng.
“Ha ha, dù đã có tiền bối Mã ở đây, nhưng tao vẫn phải chuẩn bị phương án dự bị”.
“Theo như tao được biết thì đứa con hoang Lâm Tâm Nhi đó sống ở đây đúng không?”
“Anh định làm gì?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng hỏi.
“Sợ rồi đúng không?”