Đột nhiên, Nhạc Khải chắn trước của lên tiếng.
“Con còn muốn làm gì nữa hả?”
Nhạc Ngọc Trạch trách móc: “Con có thể lý trí như Nhạc Tân chút được không? Bây giờ Lâm Hữu Triết như con chó điên, con còn muốn chọc tức cậu ta sao?”
“Bố so sánh con với Nhạc Tân ư?”
Vẻ mặt Nhạc Khải thay đổi, tức giận nói: “Anh ta chỉ là một tên rác rưởi bị đuổi khỏi gia tộc, dựa vào đâu mà so sánh cậu chủ nhà họ Nhạc như con với anh ta chứ?”
“Anh ta nói rút lui thì lập tức rút lui, anh ta có nghĩ đến thể diện của nhà họ Nhạc chúng ta hay không?”
“Lâm Hữu Triết giết Lục trưởng lão và Cửu trưởng lão, còn cả năm vị trưởng lão nhà họ Lê nữa”.
“Chỉ cần chúng ta báo cáo chuyện này thì nhà họ Nhạc và nhà họ Lê nhất định sẽ phái người đến hỗ trợ chúng ta, đến lúc đó Lâm Hữu Triết chỉ còn con đường chết”.
“Bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ cách giữ chân anh ta, chẳng phải là được rồi sao?”
“Nhạc Khải, cậu nói đơn giản quá nhỉ”.
Nhạc Tân sốt sắng nói: “Lâm Hữu Triết rất mạnh, không ai trong chúng ta là đối thủ của hắn”.
“Chúng ta có vũ khí!”
Nhạc Khải hung dữ, gào mồm lên: “Dùng súng bắn tỉa không giết được anh ta thì bảo mấy tên đàn em của anh cầm vũ khí ra ngoài càn quét hết đi!”
“Tôi không tin cơ thể Lâm Hữu Triết làm bằng kim cương không thể hủy diệt”.
“Anh không có gan thì tôi tự đi!”
Nói xong, Nhạc Khải quay người đi ra ngoài.
Cho dù Nhạc Ngọc Trạch và Văn Tú Mai ở phía sau hét gọi thế nào thì Nhạc Khải cũng không nghe.
“Chú ba, thím ba, cháu phải đi rồi, hai người ở lại cùng Nhạc Khải hay đi cùng cháu, chú thím tự chọn đi”.
Dứt lời, Nhạc Tân quay người rời đi.
Nhạc Ngọc Trạch do dự một lúc, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi kéo vợ mình rời đi.
Con trai không còn thì có thể nuôi thêm đứa nữa.
Nếu bản thân mất mạng thì chẳng còn gì!
Trên chiếc trực thăng sơ tán, Nhạc Tân lạnh lùng nhếch mép giễu cợt.
A Phúc đeo chân giả, ngồi vào bên cạnh hắn.