Anh biết khoảng thời gian này Sở Hạ Vũ rất bận, nên không hay làm phiền cô.
Nhưng anh không ngờ là cô sẽ gọi điện thoại cho anh vào lúc này.
Tuy nhiên, trong điện thoại lại không hề truyền đến âm thanh gì.
“Hạ Vũ?”
Chân mày Lâm Hữu Triết cau lại, trong lòng chợt hiện lên dự cảm xấu.
“Lâm Hữu Triết, nếu mày không muốn con đàn bà này xảy ra chuyện thì ngay lập tức đến nhà kho ở ngoại ô đi”.
Trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn.
Lâm Hữu Triết vừa nghe xong, ánh mắt nhất thời trở nên lạnh lùng như băng.
“Ông là ai?”
“Tao là ai, mày tới thì biết”.
Đối phương cười khà khà: “À, chỉ một mình mày tới thôi, không được dẫn theo bất kỳ đứa anh em nào của mày”.
“Nếu để tao nhìn thấy mày đưa ai khác đến thì tao sẽ lập tức cho Sở Hạ Vũ một nhát, đến lúc đó mày cứ chờ mà nhặt xác cô ta đi!”
Vừa dứt lời, đối phương cúp luôn điện thoại.
“Mẹ kiếp!”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng hừ một tiếng, lái xe phóng như bay về phía nhà kho ở ngoại ô.
Vì sự an toàn của Sở Hạ Vũ, anh cố tình không để Long Diệu đi dò la tin tức của đối phương, sợ bứt dây động rừng.
Đến nhà kho ở ngoại ô, Lâm Hữu Triết dừng lại.
Anh có thể cảm nhận được, mấy điểm cao nhất xung quanh nhà kho này có một tay súng bắn tỉa đang mai phục.
Có thể mời được tay súng bắn tỉa, xem ra lai lịch của đối phương không nhỏ, ít nhất cũng hơn hẳn nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu trước đây.
“Tôi tới rồi, Hạ Vũ đâu?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Mấy tiếng động nhỏ vang lên.
Đèn điện trong nhà kho chợt bừng sáng.
Lâm Hữu Triết nhìn vào bên trong thì phát hiện ra Sở Hạ Vũ đang bị trói trên cây cột ngay chính giữa nhà kho, cô đã hôn mê bất tỉnh.
Anh đang định tiến lên, một phát đạn đã bắn thẳng vào vị trí ngay dưới chân anh.
“Đừng động đậy, bằng không phát đạn tiếp theo là vào đầu mày đấy!”