Nghe gã nói vậy Giang Hải cũng đành yên lặng.
Năng lực kinh doanh của nhà họ Nhạc ở khu vực Nam Tỉnh ai nấy đều biết, vi sự phát triển của Giang Thành, ông ta đành để yên.
“Mấy người tìm chỗ nào rồi ngồi xuống đi, đừng gây ồn ào nữa”.
Nói xong ông ta xoay người trở về chỗ ngồi.
Tần Hương Lan thở phào nhẹ nhõm, càng lộ thêm vẻ hài lòng với Nhạc Khải.
Nhưng vừa nhìn về phía Lâm Hữu Triết ánh mắt bà tay thay đổi hẳn.
“Mọi người, bản gốc đã đến rồi đây ạ, bức vẽ ở trên khán đài kia là đồ giả mà thôi!”
Lúc này, Nhạc Khải bước lên trên khán đài, giơ bức vẽ trong tay mình lên hùng hồn tuyên bố.
Trước đây gã đã chi ba mươi triệu để mua bức vẽ này, nên nhất định là đồ thật!
Mọi người bàn luận vô cùng sôi nổi về hai bức vẽ.
“Cậu có chứng cứ gì chứng minh bức vẽ của cậu là thật?”
Giang Hải trầm mặt, lạnh lùng hỏi.
“Tôi đã tốn ba mươi triệu để mua lại bức vẽ này tại một phòng đấu giá, nên chắc chắn là đồ thật”.
Nhạc Khải vô cùng đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
“Còn bức vẽ giải kia, chắc Lâm Hữu Triết chỉ tốn ba bốn mươi tệ là mua được ở đâu đó thôi, ha ha ha!”
Nhạc Khải cười lớn, gã ném bức vẽ của Lâm Hữu Triết xuống đất, rồi giẫm lên không một chút do dự.
“To gan!”
Thấy vậy Giang Hải giận tím mặt, đứng dậy hét lớn.
Nhạc Khải sợ hết hồn, mặt cắt không còn giọt máu, gã không hiểu tại sao Giang Hải lại tức giận đến vậy, chẳng phải đó là đồ giả hay sao?
Lúc này Giang Hải vội bước lên chậm rãi nâng bức vẽ bị gã giẫm đạp lên.
Nhạc Khải sợ đến mức mặt mũi tái mét, giọng điệu run rẩy.
“Cút!”
Giang Hải lại quát lớn.
Đây là lần đầu tiên ông ta mất kiềm chế cảm xúc nhất kể từ khi trở thành chủ tịch thành phố Giang Thành.
Nhạc Khải không chịu nổi áp lực, vội vàng chạy xuống khán đài, sắc mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!