Bọn họ vội vàng lên đỡ con trai mình dậy, định lớn tiếng mắng Lâm Hữu Triết.
Giọng nói của Giang Hải chầm chậm vang lên.
“Mọi người, xin hãy yên lặng một lát”.
Nghe thấy vậy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ông ta.
Lúc này Giang Hải đứng dưới khán đài, trên người ông ta toát ra một luồng khí tức: “Mọi người đừng quên đêm nay là đêm hội từ thiện!”
Tuy ba người nhà họ Nhạc chẳng vui vẻ gì, nhưng không thể vuốt mặt mà không nể mũi được, vậy nên bọn họ không biết làm gì khác ngoài việc trợn trừng mắt lườm Lâm Hữu Triết, rồi sau đó về chỗ ngồi dưới khán đài.
“Thằng nhãi này sao có thể là khách mời danh dự được chứ?”
Nhạc Khải cắn răng nghiến lợi nói.
Nhạc Ngọc Trạch sầm mặt xuống, chậm rãi nói: “Bố nghe nói Lâm Hữu Triết có quan hệ tốt với chủ tịch tập đoàn Diệt Lâm, hai người thường xuất hiện cùng nhau”.
“Vậy nên, tối nay Lâm Hữu Triết thay Long Diệu đến tham gia bữa tiệc này chăng?”
Nhạc Khải nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Chuyện này cũng không có gì đặc biệt, vì những người chức cao vọng trọng như Long Diệu thường sẽ bận bịu với công việc, nhiều lúc không thể cáng đáng hết được, nên sẽ cử thư ký hoặc tay chân thân cận đi thay.
Xem ra Lâm Hữu Triết cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, mà cũng là chân sai vặt cho Long Diệu.
Nghĩ vậy, Nhạc Khải cười khẩy.
Một chân sai vặt nhỏ nhoi mà dám đấu lại gã, đúng là tự tìm đường chết!
Sau khi mọi chuyện đã qua.
Phần trao giải kết thúc.
Tiếp theo đến phần thứ hai, đấu giá.
Đã là buổi tiệc từ thiện thì chắc chắn không thể thiếu được phần này.
Theo lẽ bình thường thì các vị khách sẽ mang đến những đồ vật có giá trị để làm đồ đấu giá.
Những số tiền thu được sẽ được khuyên góp dựa trên danh nghĩa đoàn thể.
“Hữu Triết, anh là khách mời danh dự mà, anh có chuẩn bị đồ gì sẵn chưa?”
Sau khi gặp Sở Hạ Vũ, Lâm Hữu Triết không ngồi ở hàng khách mời danh dự nữa mà ngồi cùng đám phụ nữ kia.
Nghe cô hỏi vậy anh chỉ còn biết lắc đầu.
“Làm sao bây giờ, những người khác đều lấy đồ ra đấu giá rồi”.
Sở Hạ Vũ vân vê đôi môi đỏ mọng, cô định bụng sẽ mang sợi dây chuyền trên cổ ra đấu giá.
Lâm Hữu Triết ngăn cô lại: “Đợi đã, anh có thứ rất hợp để mang ra đấu giá”.
Vừa nói, anh vừa cầm một chiếc túi lên.
Bên trong chính là bức thư pháp quý anh vốn định tặng cho Tần Hương Lan.
Nhưng sau lại bị nghi ngờ là hàng giả, không ngờ lại có lúc dùng đến.
Anh đưa bức thư pháp cho nhân viên, vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt hình viên đạn của Nhạc Khải.
Gã nhìn chằm chằm về phía anh, cười mỉa mai.
Lâm Hữu Triết phớt lờ gã, anh ngồi dựa vào ghế một cách thoải mái, còn Sở Hạ Vũ thì dựa vào vai anh, nhìn hai người vô cùng thân mật.
“Thằng chết tiệt!”