Lâm Hữu Triết vừa nói dứt lời, bất chợt có tiếng cười phá lên.
"Lâm Hữu Triết, mày chưa tỉnh ngủ hay là ra ngoài quên mang theo não thế?"
Tần Hương Lan cười khẩy, nói: "Mày dám nói bức tranh thư pháp nổi tiếng nhà họ Nhạc mang tặng người ta là đồ giả sao? Mày có biết nhà Nhạc ở tỉnh có danh tiếng thế nào không?"
"Cháu không biết và cũng không muốn biết".
Lâm Hữu Triết cuộn gọn bức thư pháp lại, thản nhiên nói: "Cháu cũng không muốn chơi trò so đo nhàm chán này với cô".
"Suy cho cùng, cháu sẽ không bao giờ rời xa Hạ Vũ".
"Nếu ai có chán sống, định làm hại Hạ Vũ, cháu sẽ cho hắn biết thế nào là hối hận".
Nói xong, Lâm Hữu Triết bèn rời đi.
Tần Hương Lan còn định chạy theo mắng mỏ anh, nhưng Nhạc Khải đã vội ngăn bà ta lại: "Cô à, cứ để cháu xử lý anh ta, cháu sẽ khiến anh ta ngoan ngoãn rời xa Hạ Vũ".
"Vậy thì giao cho cháu vậy, không giấu gì cháu, Hạ Vũ cũng rất khổ tâm, con bé không hề yêu Lâm Hữu Triết".
Tần Lan Hương nói dối không chớp mắt.
Đến tối muộn, Lâm Hữu Triết đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được cuộc gọi của chủ tịch thành phố Giang Thành.
"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu Lâm, tối mai có tổ chức một bữa tiệc từ thiện, cậu có muốn tham dự không?"
"Không có hứng".
Lâm Hữu Triết thờ ơ nói.
Anh đang định cúp máy thì Giang Hải vội nói: "Cậu Lâm, tiệc từ thiện tối mai có tiết mục tuyên dương các doanh nhân xuất sắc ở Giang Thành của chúng ta, cô Sở cũng là một trong những doanh nhân được tuyên dương".
"Tôi định mời anh với tư cách là khách mời danh dự đến tham dự, tạo bất ngờ cho cô ấy!"
"Khá lắm, ông đúng là có tâm".
Lâm Hữu Triết nhoẻn miệng cười, thong dong nói.
"Tối mai tôi sẽ đến".
"Vậy tôi sẽ thu xếp ổn thỏa mọi thứ".
Giang Hải vui vẻ nói.
Giang Hải là một trong số ít những người biết thân phận thực sự của Lâm Hữu Triết.