Xem ra công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn đã bắt đầu thu được lợi nhuận.
“Cô tìm cháu có việc gì không ạ?”
“Lâm Hữu Triết, cậu là người thông minh, mục đích hôm nay tôi gọi cậu đến rất đơn giản, tôi muốn cậu rời xa Hạ Vũ”.
Tần Hương Lan ngồi thẳng người, giọng điệu nghiêm túc.
Lâm Hữu Triết nhíu mày không nói gì.
Tần Hương Lan nói tiếp: “Trước đây là do thái độ của tôi không tốt, thích mắng cậu nhưng lần này tôi rất ôn hòa nói chuyện với cậu”.
“Cậu nghĩ bây giờ cậu xứng với Hạ Vũ sao?”
“Công trình của Hạ Vũ đã bắt đầu thu hồi vốn rồi, mỗi ngày đều có một số lượng tiền lớn rót vào tài khoản, tôi định đổi chiếc Volkswagen Beetle kia cho nó, chiếc xe đó đã không còn xứng với thân phận của nó nữa rồi”.
“Mấy ngày nữa tôi cũng treo giá bán căn biệt thự này, chúng tôi định mua một căn biệt thự đơn lập ở khu biệt thự núi Long Đằng”.
“Cậu có biết biệt thự ở đó đại diện cho điều gì không?”
Tần Hương Lan kiêu ngạo nói: “Đại diện cho thân phận và địa vị, đại diện cho việc nhà chúng tôi đã thuộc vào hàng người nổi tiếng ở Giang Thành”.
“Nhưng còn cậu thì sao hả, Lâm Hữu Triết?”
Tần Hương Lan đi đến trước mặt Lâm Hữu Triết, nhìn anh với ánh mắt chán ghét: “Cậu chẳng qua chỉ là một thằng lính quèn xuất ngũ, về được mấy tháng rồi mà chẳng có lấy một công việc cho ra hồn, ngày nào cũng rảnh rỗi ngồi không”.
“Người như cậu lấy gì mà xứng với Hạ Vũ?”
“Vậy cô nghĩ thân phận thế nào mới xứng đáng ạ?”
Lâm Hữu Triết lạnh nhạt hỏi.
“Chuyện này không cần cậu lo, tôi đã chọn được đối tượng cho Hạ Vũ rồi”.
Tần Hương Lan đắc ý nói: “Hơn nữa họ sắp đến đây, nếu cậu muốn rước nhục vào thân thì cứ ở lại đây đi”.
Bà ta vừa dứt lời, ngoài cửa đã vang lên tiếng còi xe.
Sau đó một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai và một đôi nam nữ trung niên bước vào.
“Hương Lan, lâu rồi không gặp!”
Người phụ nữ trung niên đeo rất nhiều vàng bạc, cực kỳ nhiệt tình ôm lấy Tần Hương Lan.
“Tú Mai, sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi”.
Tần Hương Lan đón người phụ nữ trung niên vào nhà, nhiệt tình nói.
“Đã hơn hai mươi năm rồi nhỉ, Nhạc Khải, mau đến chào cô chú đi”.
Văn Tú Mai vẫy tay với mấy người đằng sau.
Người đàn ông trẻ tuổi tên Nhạc Khải lập tức bước đến đưa quà trong tay ra trước mặt: “Chào chú Sở, chào cô Tần, cháu là Nhạc Khải, đây là chút quà nhỏ ở tỉnh mà cháu chọn cho cô chú, cô chú hãy nhận cho”.
“Ôi trời, Tiểu Khải đến là được rồi, sao lại còn tặng quà nữa”.
Tần Hương Lan rất vui vẻ nhận quà, nhưng bà ta vừa nhìn quà trong túi là hai bức tranh chữ, sắc mặt bà ta không khỏi thay đổi.
Đây chẳng phải giống với hai bức tranh tên sao chổi Lâm Hữu Triết mang đến sao?
Không cần đoán cũng biết chắc chắn tranh của Lâm Hữu Triết là giả.
Nghĩ như thế Tần Hương Lan hét lên với Lâm Hữu Triết bên cạnh: “Này tên sao chổi, mày nhìn xem mày là đồ chẳng ra gì, mang quà đến cũng là đồ giả, rốt cuộc trong mắt mày có tao và bố Hạ Vũ không hả?”