“Xem ra đây là vận mệnh”.
Lâm Hữu Triết nói vài câu rồi xoay người rời đi.
Như vậy cũng tốt, vướng vào anh cũng chẳng phải là chuyện hay ho gì.
Cùng lúc đó, trong sòng bạc ngầm ở Giang Thành.
Hai chân của A Phúc đã bị gãy, hắn nằm rạp trước mặt cậu chủ bí ẩn, thống khổ nói: “Cậu chủ, sư phụ của tôi chết rồi!”
“Ai giết?”
Cậu chủ hỏi.
“Đầu bị đá xuyên thủng, chắc chắn là Lâm Hữu Triết làm”.
A Phúc buồn bã nói.
Mặc dù sư phụ hắn bỏ mặc hắn vào giây phút cuối cùng, nhưng một ngày là sư phụ thì cả đời là sư phụ.
Ông lão mặc đồ vải đay chết, hắn cảm thấy vô cùng tức giận và đau buồn.
“Lâm Hữu Triết lại phá hỏng một con cờ của tôi, sao hắn cứ thích chống đối tôi thế nhỉ?”
Nụ cười trên môi cậu chủ dần biến mất, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Nhưng không sao, mấy ngày nữa chú ba của tôi sẽ đến Giang Thành”.
“Đến lúc đó chắc chắn ông ấy sẽ dẫn theo không ít người có năng lực, để họ báo thù cho sư phụ cậu”.
“Ha ha, Lâm Hữu Triết, hãy quý trọng khoảng thời gian tự tại còn lại này của mày đi”.
A Phúc chắp tay lại tỏ ý cảm ơn.
Mấy ngày tiếp theo, quả nhiên Lâm Hữu Triết thoải mái hơn không ít.
Nhưng anh không hề buông lỏng cảnh giác, nếu không có gì bất ngờ thì thủ phạm chủ chốt ở đằng sau thêm dầu vào lửa trước đó chính là chủ nhân mà A Phúc trung thành.
Bây giờ hắn trốn không chịu ra, Lâm Hữu Triết cũng không có ý nghĩ chủ động tìm đến tận cửa.
Dù sao mục đích quan trọng nhất lần giả chết này của anh vẫn là để điều tra ra kẻ phản bội ở biên giới phía Bắc, thế nên có thể khiêm tốn thì vẫn nên khiêm tốn.
Hôm nay anh bỗng nhận được điện thoại của Tần Hương Lan.
“Lâm Hữu Triết, cậu đang ở đâu đấy?”
“Cô có chuyện gì sao ạ?”
Lâm Hữu Triết hơi ngạc nhiên, không ngờ Tần Hương Lan lại chủ động gọi cho anh.
“Cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm với tôi và bố của Hạ Vũ”.
Tần Hương Lan lạnh lùng, vừa nghe đã biết không phải chuyện tốt gì.
“Vâng”.
Lâm Hữu Triết đáp, sau đó lái xe đến biệt thự nhà họ Sở.
“Cô chú, cháu mang ít quà đến, chút lòng thành”.
Thời gian quá gấp nên anh không kịp chuẩn bị quà gì, nhưng vẫn bảo Long Diệu chọn cho anh hai bức tranh chữ nổi tiếng.
Nghe nói bức tranh Long Diệu lấy từ chỗ chủ tịch thành phố chắc chắn là tranh thật.
“Để bên kia đi”.
Tần Hương Lan lười nhác nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!