Một luồng hơi thở mạnh mẽ toát ra từ trên người Lâm Hữu Triết.
Những người đứng gần bị chấn động, không thể đứng vững.
“Cậu Lâm, xảy ra chuyện gì thế?”
Chủ tịch tỉnh vội vàng hỏi.
Lâm Hữu Triết sa sầm mặt mày, không nói gì.
Anh sải bước đi ra ngoài, không một ai dám bước đến ngăn lại.
Đôi mắt sắc bén của Long Diệu đảo qua đám người: “Nếu mộ của bố mẹ anh Lâm xảy ra vấn đề gì thì các người cứ đợi đầu mình rơi xuống đất đi”.
Vừa nghe anh ta nói thế.
Hai người Lương Huy Khang và Hồng Nguyên Chính sợ hãi toát mồ hôi lạnh, cả người run bần bật như cầy sấy.
Hai người vội quỳ xuống trước mặt chủ tịch tỉnh liên tục khấu đầu.
“Chủ tịch, chúng tôi biết sai rồi, xin ông cứu chúng tôi”.
Lương Huy Khang khấu đầu đến mức trán rướm máu nhưng không dám dừng lại.
Nam Kinh Quốc không nói gì chỉ nhìn Long Diệu.
Ẩn ý đã rất rõ ràng, giao quyền định đoạt sống chết của hai người này cho Long Diệu.
Long Diệu lạnh lùng nói: “Muốn sống thì vẫn còn cơ hội, mau nói ai là người đứng đằng sau ra lệnh cho các ông đối phó với anh Lâm?”
“Hả?”
Lương Huy Khang giật mình, ánh mắt bỗng chốc như mất hồn.
Sau đó lập tức nói: “Tôi, tôi không biết cậu đang nói gì cả, tôi chỉ nhận được phản hồi có người mạo phạm chiến thần Hữu Triết nên tôi mới…”
“Đủ rồi!”
Long Diệu lạnh lùng quát: “Cho ông một cơ hội sống nhưng ông không biết trân quý thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
“Chủ tịch tỉnh, mọi chuyện cứ xử lý theo pháp luật, anh Lâm là chiến thần bảo vệ nước, vô cớ bắt giữ anh Lâm, còn dùng hình phạt thì xếp vào tội phản nước”.
“Vâng!”
Nam Kinh Quốc lập tức đáp.
Long Diệu định xoay người rời đi, Lương Huy Khang lớn giọng gọi tiến lên bước ôm chặt chân Long Diệu.
“Tướng quân, tôi khai, tôi khai hết”.
“Là…”
Phụt!
Một cây kim bạc lao ra từ phòng thẩm vấn lập tức đâm xuyên qua trán Lương Huy Khang.