Biệt thự núi Long Đằng.
Sở Hạ Vũ đang dạy phụ đạo cho Lâm Tâm Nhi.
Đường Uyển và Tôn Hộc đang chuẩn bị cơm tối, nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền tới những tiếng ồn ào huyên náo.
Tôn Hộc lập tức xông ra: “Chị Sở, cô Tâm Nhi, hai người mau theo tôi rời đi theo lối cửa sau!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sở Hạ Vũ vô thức hỏi.
“Bây giờ không nói rõ được, mọi người cứ đi theo tôi trước đã!”
Tôn Hộc gấp gáp nói.
Anh ta ôm lấy Lâm Tâm Nhi, tỏ ý bảo Đường Uyển dắt theo Sở Hạ Vũ cùng rời đi.
Thế nhưng, bọn họ vừa mới bước đến cửa sau đã bị một đám vệ sĩ cao to lực lưỡng bao vây.
Phần hông của bọn chúng hơi nhô lên, rõ ràng đều mang theo vũ khí.
“Dừng lại, giơ tay chịu trói đi!”
Gã đàn ông cầm đầu lạnh lùng lên tiếng.
Tôn Hộc híp mắt, giao lại Lâm Tâm Nhi cho Đường Uyển rồi chuẩn bị ra tay.
Đám vệ sĩ đó đồng loạt rút vũ khí nhắm thẳng vào mấy người Sở Hạ Vũ và Đường Uyển.
“Tên họ Tôn kia, bọn tao biết mày có bản lĩnh cao cường, nhưng mày có cần thử xem là một mình mày giải quyết xong tất cả bọn tao nhanh hơn hay đạn bắn ra từ súng của bọn tao cùng lúc nhanh hơn không?”
Gã đàn ông cầm đầu cười lạnh lùng nói.
Trước khi đến bọn chúng đã nhận được thông tin nói Tôn Hộc – một trong những thuộc hạ dưới trướng Lâm Hữu Triết có bản lĩnh hơn người.
Tuyệt đối không được khinh suất!
Động tác của Tôn Hộc chợt khựng lại, không dám tuỳ tiện ra tay.
Anh ta quả thực có thể xử lý được đám vệ sĩ đã qua huấn luyện này, thế nhưng Sở Hạ Vũ và Đường Uyển đều chỉ là những người bình thường.
Anh ta không dám dùng an nguy của bọn họ để đánh cược.
“Mấy người muốn thế nào?”
Tôn Hộc nghiến răng hỏi.
“Hai tay ôm lên đầu, quỳ xuống!”
Đội trưởng nhóm vệ sĩ lớn giọng gầm lên.
Không còn cách nào khác, Tôn Hộc chỉ có thể khuỵu hai đầu gối quỳ xuống trước mặt đám vệ sĩ.