Người ta thường nói, người coi trọng nghĩa khí đa phần đều là người dân bình thường địa vị thấp kém, còn người có học thức lại thường làm những việc thiếu lương tâm.
Mặc dù Lôi Lão Hổ không được học hành gì nhiều, lại xuất thân từ nghề thợ hồ, nhưng chỉ vì một bát cơm mà ông ta không hề tiếc tính mạng của mình.
Còn đám cặn bã nhà họ Lâm được sống trong môi trường tốt từ nhỏ, có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng chưa từng biết ơn với những thứ anh làm cho nhà họ Lâm.
Thậm chí vì muốn cướp tập đoàn Hữu Triết mà không ngần ngại trở mặt với anh, lộ ra răng nanh móng vuốt, hy sinh cả anh em ruột thịt.
So với Lôi Lão Hổ, người nhà họ Lâm chẳng bằng một con chó.
“Long Diệu”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng gọi.
“Có!”
“Truyền lệnh của tôi, tập hợp tất cả người tài xuất sắc của Thiên Cung đến Giang Thành, tôi muốn nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm phải trả giá”.
“Vâng”.
Long Diệu đáp một tiếng đang định rời đi.
Lâm Hữu Triết lại nói: “Ngoài ra, ghi tên của ông Lôi vào bảng xếp hạng trung thần nghĩa sĩ của Thiên Cung”.
Bảng trung thần nghĩa sĩ của Thiên Cung là do chính tay Lâm Hữu Triết lập nên.
Tất cả những người trung thành với nước, với dân và với anh em đều sẽ được đưa vào bảng này.
Lý lịch cuộc đời cũng được biên soạn rồi ghi chép lại để các thế hệ mai sau ghi nhớ.
Bưu Tử quỳ ở đó há hốc mồm.
Hắn mơ hồ biết được một việc lớn khủng khiếp nào đó.
Bảng trung thần nghĩa sĩ của Thiên Cung chẳng phải là do chính tay chiến thần Hữu Triết lập ra sao?
Tại sao anh Lâm…
Bưu Tử đổi sắc, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và kích động.
Trong một quán trà trang nhã.
Nhà họ Tiêu, nhà họ Lâm, Vũ Hầu Gia và Thiên Diện Diêm La đang ngồi thưởng thức trà.
“Bây giờ Lâm Hữu Triết không còn chỗ chống lưng nữa chắc chắn đã hoảng loạn chuẩn bị chạy trốn khỏi Giang Thành rồi”.
Tiêu Chí Phong cười nhạo nói.
“Đúng thế, giống lúc bị nhà họ Lâm đuổi cổ vào tám năm trước”.
Lâm Kiến Hồ bật cười vô cùng khoái chí.