“Anh không rõ, không cần biết là ai, anh sẽ không để bọn chúng đắc ý đâu”, Lâm Hữu Triết thản nhiên nói.
Thực ra trong lòng anh biết chắc chắn rằng đây là người do Tiêu Nguyên cử đến gây rối.
Chỉ là Thành Nam Vương bị anh giết chết rồi, bây giờ khu Nam Thành bỗng chốc lâm vào cảnh không có người lãnh đạo như rắn mất đầu.
E rằng trong thời gian ngắn, Tiêu Nguyên sẽ không tìm được chỗ dựa vững chắc để chiến đấu nên tìm vài tên côn đồ đến làm loạn chút thôi.
Anh vừa nghĩ xong thì điện thoại của Sở Hạ Vũ đổ chuông.
“Sao anh ta lại gọi đến?”
Sở Hạ Vũ liếc nhìn số người gọi, bất giác nhíu mày.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn, phát hiện người gọi đến là Sở Văn Xương.
Sở Hạ Vũ miễn cưỡng bắt máy, mới nói được vài câu đã cúp điện thoại.
“Sao thế?”
“Tức chết mất!”
Sở Hạ Vũ nghiêm mặt lại, tức giận nói: “Tên Sở Văn Xương đó dám uy hiếp em, nói nếu em không đồng ý để anh ta phụ trách dự án này thì anh ta sẽ bảo người tới làm loạn, ngăn cản công trình thi công!”
“Cứ để hắn thử xem”.
Lâm Hữu Triết cười khẩy nói.
Sở Hạ Vũ mỉm cười, gật đầu đáp: “Em cũng không sợ, cho nên em cúp máy rồi”.
Đầu bên kia điện thoại, Sở Văn Xương nổi trận lôi đình.
“Con đàn bà đê tiện, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Anh Cường, chuyện lần này phải nhờ đến anh rồi!”
Trong góc phòng, một người đàn ông cởi trần đang ngồi uống rượu.
Nghe Sở Văn Xương nói vậy liền bật cười: “Cậu Sở, em họ cậu không biết nghe lời nhỉ?”
“Nhưng đừng lo, ở khu Thành Bắc này không ai là không biết Hào Cường tôi, tôi muốn bọn họ dừng công trình, ai dám đụng nào một viên gạch thử xem!”
“Vậy được, tôi sẽ đi cùng anh, tôi nhất định phải nhìn thấy con đàn bà rẻ tiền đó quỳ xuống van xin trước mặt tôi!”
Sở Văn Xương cười toe toét, chuẩn bị đi cùng Hào Cường đến công trường.
Ở công trường khu dân cư tồi tàn.
Lâm Hữu Triết đang rời khỏi khu vực giám sát cùng Sở Hạ Vũ.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng cười sảng khoái.
Hai người quay đầu lại thì thấy Lôi Lão Hổ dẫn theo vài đàn em đến.
“Sao các người lại tới đây?”
Lâm Hữu Triết bước tới hỏi.
“Cậu Lâm, lúc trước đàn em của tôi không hiểu chuyện nên đắc tội với cậu và cô Sở, giờ tôi dẫn bọn họ đến để nhận lỗi!”
Lôi Lão Hổ đội mũ bảo hộ trên đầu, cười nói.
Anh Bưu và mấy tên đàn em mặt mũi sưng húp đứng bên cạnh.
Bọn họ cũng đội mũ bảo hộ, mỉm cười dè dặt với Lâm Hữu Triết.