Liễu Thiên Thiên trợn trừng hai mắt, không thể tin vừa nãy Tôn Hộc lại tát cô ta.
Người đàn ông dạ dạ vâng vâng ở bên cạnh cô ta suốt năm năm lại dám đánh cô ta?
“Tôn Hộc, cậu làm gì đấy?”
Người nhà họ Liễu vẫn chưa biết những việc Liễu Thiên Thiên đã làm, khi thấy Tôn Hộc đột nhiên xuất hiện, còn đánh Liễu Thiên Thiên, họ đều cảm thấy vô cùng tức giận.
Tôn Hộc bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi đã không còn là con rể nhà họ Liễu nữa, bây giờ tôi đang làm việc cho anh Lâm, Liễu Thiên Thiên dám làm hại cô Tâm Nhi thì phải chuẩn bị tâm lý trả giá cho chuyện này”.
“Cậu nói gì cơ?”
Người nhà họ Liễu sửng sốt, không hiểu nổi người trước giờ luôn thân thiện, dễ gần như Tôn Hộc lại có thể thốt ra được mấy lời này.
“Tôn Hộc, cậu…”
Ông Liễu vừa định lên tiếng trách mắng con rể.
“Bố, mặc kệ kẻ ăn cháo đá bát đó đi, cứ để anh ta chết cùng tên họ Lâm kia luôn, thứ chó má vong ơn bội bạc”.
Liễu Thiên Thiên sợ Tôn Hộc nói ra những việc xấu xa của mình nên vội vàng đánh trống lảng.
Người nhà họ Liễu đều tức giận trừng mắt nhìn Tôn Hộc.
“Mau, đuổi hai tên này ra khỏi đây đi, con muốn hai tên này phải trả giá”.
Liễu Thiên Thiên chột dạ, thúc giục đuổi người ra khỏi phòng.
Ông Liễu sa sầm mặt mày nói: “Người đâu, đuổi hai tên này ra ngoài, nhà họ Liễu chúng tôi không chào đón hai cậu!”
“Vâng!”
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một đám vệ sĩ chạy vào, lao về phía Lâm Hữu Triết đứng gần cửa nhất.
Tôn Hộc nhón chân, cả người xông ra ngoài như một cơn gió lốc.
Ầm ầm ầm!
Đám vệ sĩ chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh ngã nhào xuống đất, ôm bụng liên tục kêu đau oai oái.
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc, không ngờ Tôn Hộc lại lợi hại đến thế.
Họ đồng loạt lùi về sau, hoảng hốt nhìn Tôn Hộc.
“Anh Lâm, có cần tôi bắt luôn cô ta không?”
Tôn Hộc hỏi.
Lâm Hữu Triết khẽ lắc đầu.
Anh vẫn đang đợi Tiêu Nguyên, đợi hắn đến mới đông vui, không cần vội.
Tôn Hộc gật đầu, xoay người nói với người nhà họ Liễu: “Tất cả mọi người đều ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu!”