Uông Khắc Thiên ngồi xuống ghế trước cửa phòng cấp cứu, quần áo của anh bây giờ dính đầy máu của cô.
Ông bà Uông hay tin liền lập tức chạy đến bệnh viện. Bà Uông nhìn thấy Uông Khắc Thiên mà đau lòng khi người anh dính đầy máu đôi tay thì rung rẫy, mắt thì đỏ ngầu nhìn vào phòng cấp cứu.
Ông Uông đi lại vỗ vai anh, ông hiểu được cảm giác của Uông Khắc Thiên lúc này.
" Ba mẹ? Yên Đan cô ấy không sao chứ? Cô ấy chảy rất nhiều máu? " anh rung rẫy nói
" Khắc Thiên con bình tĩnh một chút, Yên Đan không sao đâu " bà Uông nắm tay anh an ủi.
" Tại con, nếu con ở nhà với cô ấy thì đã không như thế này. Yên Đan mới vừa động thai bây giờ còn như thế này làm sao chịu nỗi "
" Khắc Thiên à, không sao đâu con, bác sĩ rất giỏi sẽ cứu hai mẹ con Yên Đan mà "
Uông Khắc Thiên không nói gì gục đầu xuống, đứa bé mà có mệnh hệ gì Yên Đan làm sao chịu nỗi.
Qua hai tiếng bác sĩ mới mở cửa bước ra. Uông Khắc Thiên kích động nắm cổ áo bác sĩ.
" Cô ấy thế nào rồi? "
" Đại thiếu gia, hiện tại thiếu phu nhân đã ổn định nhưng..." bác sĩ lo lắng cúi đầu
" Nhưng thế nào? " anh hét lên
" Thiếu phu nhân xuất huyết quá nhiều nên không giữ được đứa bé, chúng tôi đã cố gắng hết khả năng của mình "
Uông Khắc Thiên nghe bác sĩ nói đứa bé không còn nữa mà suy sụp quỵ xuống nền, khi sáng anh còn nhìn thấy bảo bối còn ở trong bụng của cô.
Bà Uông nghe đứa bé không còn mà xúc động bật khóc, ông Uông phải dìu bà lại ghế ngồi.
" Khắc Thiên à, ba biết con rất đau khổ nhưng con là đàn ông, con phải mạnh mẽ lên còn bảo vệ Yên Đan nữa " Ông Uông nói
" Ba ơi, con của con mất rồi, đứa bé mất rồi " Uông Khắc Thiệt bật khóc
Bà Uông thấy anh như vậy mà đau lòng khóc nức nỡ, tại sao con bà lại chịu đau khổ nhiều như vậy.
" Thiên, đàn ông sao lại khóc " Ông Uông ngồi xuống ôm lấy anh.
Uông Khắc Huy và Uông Vy Anh hay tin liền chạy lại thì bắt gặp cảnh này. Uông Vy Anh liền đi lại an ủi bà Uông.
" Anh 2 à, anh bình tĩnh lại " Uông Khắc Huy ngồi xuống vỗ lưng anh.
Uông Khắc Huy hiểu được tâm trạng của anh lúc này vì vợ của Uông Khắc Huy cũng đang mang thai gần 7 tháng.
Qua một lúc Uông Khắc Thiên mới có thể bình tĩnh lại, người làm cũng đem đồ lại cho anh thay vì quần áo của anh đều bẩn hết.
Uông Khắc Thiên và mọi người bước vào phòng bệnh của Kiều Yên Đan, anh đi lại ngồi xuống nắm tay cô, anh nhìn vào chiếc bụng phẳng lì của cô mà mắt đỏ lên.
Kiều Yên Đan phải một lúc mới có thể tỉnh lại, cô mở mắt ra thì thấy mọi người đều nhìn cô. Kiều Yên Đan nhớ lại sự việc khi chiều mà hốt hoảng ngồi bật dậy.
" Con em đâu? Bảo bối của em đâu?" Cô rung rung nước mắt đặt tay lên bụng phẳng lì của mình.
" Yên Đan em vừa mới tỉnh, nằm xuống nghĩ ngơi đi " Uông Khắc Thiên nắm bã vai cô
" Thiên? Con mình đâu? Tại sao bụng em lại như thế này?"
" Con...mình..." anh ngập ngừng
" Con mình thế nào? " Giọt nước mắt cô lăn xuống
" Con mình mất rồi " anh cúi mặt nói
Kiều Yên Đan ngã tự do xuống giường, con cô mất rồi, nó đã rời bỏ cô rồi.
" Không không, anh dối em có phải không? Sáng chúng ta còn đi siêu âm mà, bảo bối vẫn còn trong bụng em mà. Tại sao anh lại nói con mất? Anh không thương con phải không? " Kiều Yên Đan bật khóc như mưa
" Yên Đan? Sức khỏe của con còn rất yếu đừng kích động nữa, hai đứa vẫn còn trẻ mà, sau này bảo bối sẽ về với hai đứa " bà Uông nước mắt giàn giựa đi lại nắm tay cô
" Mẹ ơi? Con của con...hức... con của con "cô đặt tay lên bụng
Kiều Yên Đang bây giờ không còn lí trí nào nữa, đứa bé chính là mạng sống là khúc ruột của cô nhưng bây giờ đứa bé mất rồi cô phải sống làm sao đây?.
Uông Khắc Thiên lau nước cho cô rồi kéo cô ôm vào lòng, Yên Đan của anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Kiều Yên Đan qua một lúc thì đã không còn khóc nữa, cô cứ lẫm bẫm trong miệng tìm con của cô.
" Con ơi? Con ở đâu? Thiên, con mình đâu?"
Uông Khắc Thiên và mọi người nhìn thấy cô như vậy mà càng đau đớn hơn, thà cô cứ khóc chứ cô như thế này thì thật sự không ổn.
Uông Khắc Thiên ánh mắt có lửa rời khỏi bệnh viện, anh đã bảo mọi người coi chừng cô cẩn thận để anh đi giải quyết công việc.
Uông Khắc Thiên và Uông Khắc Huy tới hắc bang, Hạ Hàn Ngọc bây giờ bị trói nằm một góc tại nhà hầm trong bang.
" Hạ Hàn Ngọc " Anh nghiến răng
" Thiên? Là cô ta tự ngã, em không cố ý đâu " Hạ Hàn Ngọc nước mắt giàn giựa nhìn anh
" Không cố ý? Cô đến biệt thự tôi làm gì? Tôi đã bảo cô tránh xa tôi và Yên Đan ra rồi mà. Cô thấy tôi nhân từ với cô quá nên không xem tôi ra gì sao? " anh ngồi xuống bóp càm Hạ Hàn Ngọc
" Thiên...tha cho em lần này đi, tại em quá yêu anh mà thôi "
" Tha? Tôi đã tha cho cô quá nhiều lần, bây giờ con tôi mất rồi, nếu cô làm cho đứa bé sống lại thì tôi tha cho cô " Anh xô Hạ Hàn Ngọc nằm dài xuống nền
" Khắc Thiên? Anh nễ tình chúng ta đã từng quen nhau, anh tha cho em lần này đi "
Uông Khắc Thiên cười nhạt quay qua nói với Uông Khắc Huy.
" Nói với mọi người, muốn cưỡng hiếp thì cưỡng hiếp, muốn hành hạ thì cứ việc nhưng phải giữ mạng cô ta lại. Anh muốn cô ta sống không bằng chết bị dày vò mỗi ngày "
" Được " Uông Khắc Huy gật đầu.
Uông Khắc Thiên lạnh lùng rời đi, Hạ Hàn Ngọc nghe anh nói mà cả người rung lên, miệng lắp bắp cầu xin Uông Khắc Huy tha mạng.
Uông Khắc Huy vì thương cho đứa cháu xấu số của mình mà làm theo lời của Uông Khắc Thiên, nói về độ tàn nhẫn dứt khoát Uông Khắc Huy còn tàn nhẫn hơn anh của mình.
Hạ Hàn Ngọc bị cưỡng tập thể, hành hạ đủ trò, bây giờ dù có chết cô cũng không thể.