Kiều Yên Đan lên máy bay đi tới thành phố C, cô xuống máy bay thì trời đã khuya nên cô tìm một khách sạn để ở tạm một đêm.
Cô nằm xuống giường mà nước mắt chảy dài, cuộc đời của cô là vậy, không một ai cần cô hết.
" Bảo bối của mẹ, con là niềm tin duy nhất của mẹ "
" Bảo bối con là bé trai hay bé gái vậy? "
" Dù là bé trai hay bé gái thì mẹ cũng cần con và yêu thương con hết, mẹ chỉ có con là người thân duy nhất trên cõi đời này "
Kiều Yên Đan bỗng dưng buồn nôn dữ dội, cô bật dậy đi vào phòng tắm.
Ọe ọe ọe
Ọe ọe ọe
Kiều Yên Đan mệt mỏi dựa vào tường, giá như bây giờ anh bên cạnh chăm sóc cô thì hay biết mấy.
Kiều Yên Đan nhớ lại câu nói của anh mà khóc nức nỡ trong phòng tắm, anh đã hứa khi cô mang thai sẽ bên cạnh chăm sóc cô và bảo bối trong bụng.
" Bảo bối thiệt thòi cho con rồi, mẹ xin lỗi "
...
Uông Khắc Thiên cả một đêm tìm kiếm Kiều Yên Đan khắp nơi nhưng vẫn không thấy.
" Nói "
(" Thiếu phu nhân đã đi thành phố C rồi ạ")
" Cho người đến thành phố C tìm kiếm, phải tìm gặp nhanh nhất cho tôi "
(" Vâng ")
Uông Khắc Thiên đi về biệt thự nằm dài ra giường, cô là vấn đề gì mà rời bỏ anh?.
Uông Khắc Thiên ngồi dậy đi qua thư phòng, anh hoảng hốt khi nhìn thấy ảnh của anh và Hạ Hàn Ngọc rớt lung tung ở dưới nền còn có cả chiếc nhẫn cầu hôn.
" Chết tiệt, mình quên quăng bỏ rồi " anh đập mạnh tay vào tủ.
Uông Khắc Thiên bây giờ đã biết tại sao Kiều Yên Đan lại bỏ đi. Tất cả là tại anh, tại anh không thành thật nói rõ với cô, tại anh quên đem bỏ mấy thứ này.
" Yên Đan? Em đang ở đâu "
................
Uông Khắc Thiên bỏ hết công việc ở tập đoàn cho Uông Khắc Trí và Đỗ Từ Khiêm để đến thành phố C tìm kiếm cô.
" Con thấy chưa Khắc Thiên? Mẹ đã nói với con như thế nào? " Bà Uông hay tin liền đến tìm anh
" Mẹ à, con...."
" Con có biết Yên Đan tội nghiệp thế nào không? Mẹ đã nói là con nên nói thật với con bé nếu không hậu quả không đơn giản, con nhìn xem bây giờ thế nào rồi. " Bà Uông tức giận nói
" Mẹ? Con sẽ đến thành phố C tìm cô ấy nói rõ "
" Thành phố C nhỏ lắm sao? Con chắc chắn tìm được con bé sao? Khắc Thiên nếu con không yêu Yên Đan thì nên buông tay "
" Mẹ nói gì vậy? Con yêu cô ấy còn hơn sinh mạng của con, con không thể mất cô ấy được."
" Biết như vậy tại sao không nói sớm "
" Con đã định nói thì cô ấy rời đi "
" Mẹ mà tìm được Yên Đan, mẹ nhất định đem con bé đi giấu " Bà Uông nói rồi rời đi.
Uông Khắc Thiên thở dài nhìn mẹ mình rời đi, anh định lên xe ra sân bay thì Hạ Hàn Ngọc đi tới.
" Thiên?"
" Hạ Hàn Ngọc cô xem lời nói của tôi là gió thoảng sao? "
" Khắc Thiên cô ta cũng đã đi rồi, chúng ta làm lại từ đầu được không? Em sẽ giải nghệ mà an phận làm vợ của anh "
" Tôi không còn yêu cô nữa. Người tôi yêu bây giờ là Kiều Yên Đan, cô đã hiểu chưa? " anh gằng giọng
" Thiên? Có phải vì em đi nên anh cảm thấy trống trải nên mới tìm cô ta phải không? " Hạ Hàn Ngọc níu tay anh
" Không, tôi yêu cô ấy vì cô ấy chính là Kiều Yên Đan. Còn cô tôi đã hết yêu từ lúc chúng ta chia tay, tôi cho cô một cơ hội để sống, mau biến khỏi mắt tôi đi " Uông Khắc Thiên nói rồi lên xe
Uông Khắc Thiên lên máy bay đến thành phố C, hiện tại anh như mò kim đáy biển không biết cô ở đâu mà tìm.
Kiều Yên Đan đã thuê một phòng trọ để ở, cô bị nghén khá nặng nên hoàn toàn không thể đi kiếm việc làm được .
Kiều Yên Đan sắc mặt nhợt nhạt từ phòng tắm đi ra khi nãy cô vừa nôn xong, cô mệt mỏi đi lại giường nằm xuống.
" Khắc Thiên em nhớ anh quá, em cũng mệt nữa. Em muốn cùng con của chúng ra rời khỏi thế giới này " cô ôm bụng bật khóc
" Tại sao vậy? Tại sao lại xem em là người thay thế cho người khác "
" Uông Khắc Thiên em ghét anh, em hận anh nhưng em cũng yêu anh..hức..hức "
" Bảo bối? Mẹ mệt quá "
Kiều Yên Đan nằm khóc nức nỡ trên giường khi nghĩ đến bây giờ anh và Hạ Hàn Ngọc đang vui vẻ với nhau.
Kiều Yên Đan bây giờ nếu không có đứa bé trong bụng thì cô thật sự muốn chết, cô không thể chịu nỗi loại đau khổ như thế này.
Uông Khắc Thiên xuống máy bay thành phố C mà tìm kiếm Kiều Yên Đan khắp nơi, anh thật sự hối hận khi không thành thật nói với cô sớm hơn.
Những vệ sĩ hay người của Uông Khắc Huy đều tìm kiếm Kiều Yên Đan nhưng vẫn không có tin tức gì cả, cô như bóc hơi khỏi nơi đây.
" Yên Đan? Anh nhớ em quá "
" Làm ơn quay về bên anh "