"Triệu Mạc Ngôn, cậu trốn cái gì? Tôi đâu có ăn thịt cậu mà cứ chạy như thể tôi sắp sửa làm việc gì xấu xa vậy."
Chống tay lên eo, Dương Ánh Nguyệt hậm hực ra mặt, cô nhìn chằm chằm chàng thiếu niên đang luống cuống phía đối diện, triệt để vạch trần những suy nghĩ hiện tại trong đầu cậu. Chưa hết, Triệu Mạc Ngôn thậm chí bị cô nàng giữ chặt, khó có đường thoát, chỉ đành bất lực bị Dương Ánh Nguyệt kéo đi.
Cậu nhíu mày, trên đầu xuất hiện hàng loạt những dấu hỏi chấm to đùng, thâm tâm hiện tại cực kỳ nhộn nhạo, bàn tay Triệu Mạc Ngôn siết chặt thành nắm đấm. Tim nơi lồng ngực đập thình thịch thình thịch như trống đánh liên hồi, những tia lo lắng thoắt ẩn thoắt hiện trong đôi mắt Triệu Mạc Ngôn, dường như cậu đang sợ hãi điều gì đó.
Khi bước chân dừng lại, hít một hơi thật sâu, cậu thiếu niên mới lấy hết can đảm, run lẩy bẩy mấp máy môi: "Dương Ánh Nguyệt, cậu nhớ ra hết rồi, nay tìm tới tôi là đề nghị chia tay hay sao? Cậu muốn quay về cạnh Trương Lạc Vĩ?"
Điều gì đến cũng phải đến, Triệu Mạc Ngôn cắn chặt răng nhả ra từng lời. Rơi vào tình thế khó xử hiện tại, cậu nhận thức rõ được mình chẳng thể tiếp tục trốn tránh mọi thứ giống cách bản thân đã làm trong thời gian qua được. Đoán rằng nguyên nhân duy nhất Dương Ánh Nguyệt tìm tới vì muốn chia tay, dù sao trước lúc mất trí nhớ, cô thích Trương Lạc Vĩ đến nhường nào, ngay cả Triệu Mạc Ngôn cũng cảm thấy ghen tị, vì vậy mới nhanh chóng cùng cậu vạch rõ ranh giới để danh chính ngôn thuận tiến vẻ chàng trai mà Dương Ánh Nguyệt theo đuổi.
Nhưng chả thể trách cô được.
Thời gian vừa qua, Dương Ánh Nguyệt rối loạn trí nhớ, khờ khạo nhận nhầm Triệu Mạc Ngôn thành bạn trai, có lẽ vì thế đối phương mới tốt với cậu, ban đầu, Triệu Mạc Ngôn chưa từng tồn tại trong mắt Dương Ánh Nguyệt. Lồng ngực thiếu niên phập phồng lên xuống, khó khăn mở miệng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Triệu Mạc Ngôn cảm thấy bản thân chẳng thể tham lam thêm nữa.
Cậu tránh mặt vì sợ nghe thấy lời chia tay thốt ra từ chính miệng Dương Ánh Nguyệt, nhận thức rõ bản thân chưa thể thoát khỏi đoạn tình cảm này, nhưng chắc hẳn đã đến lúc Triệu Mạc Ngôn nên dũng cảm đối diện với mọi thứ. Chẳng thể vì mình mà khiến Dương Ánh Nguyệt chịu ảnh hưởng, cậu sẵn sàng lùi về phía sau, lẳng lặng ở bên cạnh âm thầm quan tâm cô giống với trước kia, để người con gái Triệu Mạc Ngôn thích thỏa sức làm những việc cô mong muốn.
Nếu Trương Lạc Vĩ khiến Dương Ánh Nguyệt tổn thương, cậu nghĩ có thể lần nữa theo đuổi cô gái đang đứng trước mặt.
"Cậu yên tâm, tôi nhất định không làm khó cậu. Dương Ánh Nguyệt, chia tay cũng được, tôi đồng ý." Triệu Mạc Ngôn khàn khàn mở miệng, dùng hết sức bình sinh gằn mạnh từng chữ.
Sắc mặt Dương Ánh Nguyệt ở đối diện ngay lập tức đen kịt như đít nồi, khóe môi cô nàng giật giật liên tục, hừ lạnh một tiếng, dùng tay đánh mạnh vào vai Triệu Mạc Ngôn:
"Con mẹ nó ai chia tay với cậu chứ? Bạn học Triệu Mạc Ngôn, trong đầu cậu sao toàn những suy nghĩ tiêu cực vậy hả? Tôi gọi cậu ra đây đâu phải là vấn đề này. Đúng là khiến tôi tức chết mất thôi."
Đưa tay đỡ trán, trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt hiện hữu hai từ bất lực.
Liếc xéo tên nào đó đang ngơ ra đằng kia, thiếu chút nữa cô nàng đã trực tiếp đánh Triệu Mạc Ngôn mấy phát để đối phương tỉnh ra rồi. Dương Ánh Nguyệt vừa bực vừa tức, chắc hẳn Triệu Mạc Ngôn đang nghĩ cô còn thích Trương Lạc Vĩ nên mong mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng chấm dứt để theo đuổi tình yêu. Người con gái tặc lưỡi cảm thán, quả nhiên là mọt sách, suy nghĩ đương nhiên khác hẳn so với bạn học bình thường, có đôi khi Triệu Mạc Ngôn hơi tiêu cực, Dương Ánh Nguyệt ở bên cậu một thời gian hoàn toàn nhận ra chuyện này.
"Chẳng phải chia tay thì nguyên nhân là gì?" Triệu Mạc Ngôn ngơ ngác đến mức mặt mũi nghệch ra, buột miệng hỏi: "Giữa chúng ta ngoài vấn đề này ra thì còn gì khác ư?"
Thanh âm lạnh lùng cất lên: "Có, rất nhiều nữa là đằng khác. Triệu Mạc Ngôn, cậu khai mau, mấy ngày vừa rồi cậu biến đâu mất hết tăm hơi mà tôi tìm chẳng ra. Bà đây vất vả vì cậu thời gian vừa rồi lắm đấy. Hay cậu đang sợ tôi nói ra lời chia tay thật à?"
Dương Ánh Nguyệt vô cùng tự nhiên dùng thái độ nữ vương ngang ngạnh trước đây, ung dung nâng cằm, tra hỏi bằng được. Cái tội làm cô lo lắng đến mức mệt mỏi, đương nhiên cần tính sổ rõ ràng với Triệu Mạc Ngôn. Lúc trước đi đâu đối phương đều vui vẻ thông báo, thế mà… Gạt hết sự giận dỗi tạm thời sang một bên, Dương Ánh Nguyệt híp mắt quan sát anh bạn trai ngại ngùng phía trước, chờ đợi câu trả lời.
Tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn giữ im lặng, dáng vẻ như thể đang chột dạ.
"Bị tôi đoán trúng tim đen rồi?" Dương Ánh Nguyệt cong môi, tiến sát lại gần chàng thiếu niên, nụ cười kéo dài tới tận mang tai: "Triệu Mạc Ngôn, cậu có cần xử lý cồng kềnh vậy không? Đường đường học bá mà chả suy nghĩ kỹ càng, nếu Dương Ánh Nguyệt tôi thật sự muốn chia tay với cậu thì ngay ngày tôi tỉnh dậy hôm đó đã nói toạc ra rồi, cần gì đợi tới bây giờ."
Ai kia hoang mang tột độ, vẻ mặt méo mó đa biểu cảm rất khó miêu tả được thành lời, Triệu Mạc Ngôn lắp ba lắp bắp nghi hoặc cất giọng: "Cậu… cậu nói vậy là… là sao…?"
Liên quan đến những gì cậu đang nghĩ đúng chứ?
"Ý trên mặt chữ." Dương Ánh Nguyệt nhún vai, dính sát gần bên bạn trai, điềm nhiên mở miệng: "Bạn học Triệu Mạc Ngôn, cứ yên tâm, tôi chẳng chia tay với cậu đâu, khỏi cần lo. Thời gian ở bên cạnh cậu dù hiểu lầm nhưng tình cảm phát sinh là thật nha, nên chúng ta hiện tại cứ tiếp tục bên nhau, chỉ cần cậu không chê tôi là được rồi. Rõ ràng muốn nói từ lâu nhưng cậu trốn kỹ quá, tôi tìm chưa ra."
Ngữ khí đan xen chút oán trách, hờn dỗi.
Lông mày trên khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn bất giác nhíu chặt, cậu vừa mừng vừa lo: "Tôi tưởng người cậu thích là Trương Lạc Vĩ chứ? Trước đây cậu theo đuổi khủng khiếp như vậy mà."
"Thôi dẹp, cấm được phép nhắc tới Trương Lạc Vĩ trước mặt tôi, nghe thôi đã thấy buồn nôn rồi." Dương Ánh Nguyệt ra dấu yêu cầu Triệu Mạc Ngôn im lặng, cô đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột:
"Với Trương Lạc Vĩ đó từ lâu tôi hết sạch tình cảm rồi, chỉ đơn giản là người qua đường chẳng đáng để mắt tới thôi. Triệu Mạc Ngôn, cậu thích tôi mà, hơn nữa tôi hiện tại thật sự thích cậu, chúng ta danh phận rõ ràng, cậu cần gì lo lắng tới những kẻ chả đáng bận tâm. Trừ phi cậu ghét bỏ Dương Ánh Nguyệt tôi thôi."
Người con gái dẩu môi, hừ lạnh một tiếng, phồng mồm trợn má.
Triệu Mạc Ngôn lắc đầu, luống cuống giải thích: "Tôi… tôi không ghét cậu…"
Lúc bấy giờ, Dương Ánh Nguyệt thật lòng thật dạ đối với cậu, Triệu Mạc Ngôn vui mừng khôn xiết, cậu cong môi, cố tình che giấu cảm xúc tuy nhiên vẫn để lộ hai vành tai đỏ ửng khi đứng trước sự đụng chạm từ Dương Ánh Nguyệt. Triệu Mạc Ngôn thích cô còn chẳng hết, lấy đâu ra chuyện ghét bỏ. Hiện tại, chàng thiếu niên cực kỳ muốn tát bản thân một cái, cậu cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Dương Ánh Nguyệt gật gù: "Vậy là tốt rồi. Triệu Mạc Ngôn, từ nay trở đi, chúng ta chính thức ở bên nhau vào lúc tôi tỉnh táo rõ ràng nhé. Cậu đừng hòng chối bỏ trách nhiệm, bà đây đảm bảo dính lấy cậu đến suốt đời." Cô nàng cười khúc khích thành tiếng.
"Được." Triệu Mạc Ngôn run rẩy cất lời, nhẹ nhàng nắm tay đối phương.