Dương Ánh Nguyệt gật đầu vẫy tay với Triệu Mạc Ngôn, chàng trai có chút lưu luyến ngoái đầu nhìn cô vài giây rồi dứt khoát bước vào trong phòng thi. Cả buổi sáng, Dương Ánh Nguyệt đứng chờ đợi đối phương làm bài, dường như cô đang cảm thấy khá hồi hộp và trông đợi người ở bên trong, cô khá kỳ vọng vào Triệu Mạc Ngôn, tương lai cậu ấy phụ thuộc toàn bộ vào kỳ thi này.
Nếu đạt giải cao chắc chắn cậu ấy chẳng cần lo lắng gì về kỳ thi đại học sau này nữa.
Huống chi Dương Ánh Nguyệt cũng được một phen nức mũi tự hào vì có được anh "bạn trai" giỏi giang hết mực.
Ngồi xuống ghế đá trên sân trường, tâm trạng cô nàng lúc bấy giờ hệt như ngồi trên đống lửa, giống với các bậc phụ huynh xung quanh. Cô khá lo lắng về Triệu Mạc Ngôn dẫu biết vốn dĩ khó mà làm ảnh hưởng được cậu.
Thỉnh thoảng, có cô hay bác quay sang hỏi Dương Ánh Nguyệt: "Cháu gái đưa bạn trai đi thi hả? Cậu ấy cũng thật may mắn nhỉ."
"Dạ."
Dương Ánh Nguyệt đưa tay gãi gãi đầu, cười thành tiếng, trong lòng đặc biệt rất khoái chí, khuôn mặt người con gái thoáng chốc đỏ ửng như trái gấc chín, cô thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Ai nấy đều nhận ra cô cùng Triệu Mạc Ngôn là một cặp, vậy mà ai kia cứ sống chết nhất quyết chối đây đẩy. Sau khi thi xong Dương Ánh Nguyệt cảm thấy mình cần xác nhận với cậu ấy một chút.
Tiếng chuông vang lên vào lúc buổi trưa.
Một dòng người áo trắng đổ xô ra sân trường, đông như chim vỡ tổ, xung quanh bên tai đều là những câu hỏi han này kia về bài thi. Thoáng ở phía xa xa, Dương Ánh Nguyệt nhìn thấy Triệu Mạc Ngôn đang tiến về phía mình, cô nàng nhanh chóng vẫy tay ra hiệu, vồ vập chạy lại gần đối phương.
Dương Ánh Nguyệt phấn khích quan tâm: "Sao rồi? Liệu có nhắm tới giải nhất không?" Người con gái cười híp cả mắt.
Cô hiểu rõ học bá đứng ở phía đối diện, với vẻ mặt bình tĩnh như vậy bước ra khỏi phòng thi đảm bảo làm bài thuận lợi, Dương Ánh Nguyệt chẳng muốn hỏi mấy câu vô nghĩa, trực tiếp tiến thẳng vào vấn đề chính, đôi mắt long lanh dán chặt lên người Triệu Mạc Ngôn khiến cậu ngượng ngùng hơn bao giờ hết, vành tai thoáng chốc cảm thấy nóng.
"Chưa biết, nhưng chắc là được. Dẫu sao đề bài cũng không khó." Triệu Mạc Ngôn điềm tĩnh gật đầu, tim trong lồng ngực chàng thiếu niên thoáng rung rinh khi nụ cười tươi tắn phía trước đập thẳng vào mắt.
Dương Ánh Nguyệt nhanh nhẹn khoác tay đối phương một cách thân mật, cả hai đụng chạm ở khoảng cách khá gần, người con gái vô tư mở miệng, ngữ khí vui vẻ: "Thôi được rồi, làm xong thì tạm gác hết sang một bên đi. Bây giờ theo tôi, chị đây mời cậu bữa thịnh soạn, nhân dịp chúc mừng cậu hoàn thành tốt nhiệm vụ. Giải cao hay thấp thì cứ chờ tới lúc công bố điểm là rõ."
Và Triệu Mạc Ngôn bị cô nàng kéo đi, cậu tình nguyện để Dương Ánh Nguyệt làm vậy.
Tốc độ chấm thi khá nhanh, khoảng ba tuần sau đã có kết quả. Giáo viên chủ nhiệm trực tiếp đứng trước lớp thông báo.
"Cả lớp chúng ta hãy tặng bạn học Triệu Mạc Ngôn một tràng pháo tay vì đạt được giải nhất môn toán trong kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Nhà trường chúng ta hãnh diện, nở mày nở mặt vì em. Giải thưởng nhất định được chuyển tới em sớm."
Trên khuôn mặt cô giáo viết rõ hai chữ tự hào.
Được em học sinh ưu tú thế này đương nhiên cảm thấy nức mũi rồi.
Cả lớp ồ lên một tiếng, đồng loạt nhìn về phía Triệu Mạc Ngôn đang cúi đầu tập trung làm đề với ánh mắt vạn phần kinh ngạc. Ai nấy đều há hốc mồm, nhất thời chưa thể thốt ra thành tiếng.
Con mẹ nó trâu bò thế.
Giải nhất quốc gia, điều này đồng nghĩa với việc Triệu Mạc Ngôn gần như chắc chắn được các trường đại học top đầu cả nước tuyển thẳng, là báu vật chuẩn bị được trải qua cuộc giành giật gay gắt. Giờ phút này, những chuyện drama ảnh hưởng tới Triệu Mạc Ngôn gần như bị bỏ quên, mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, với thành tích ấy thì chẳng có gì bàn cãi.
Dương Ánh Nguyệt bên cạnh tặng cậu một like, hớn hở cất giọng: "Bạn học Triệu Mạc Ngôn, chúc mừng cậu, cậu đúng là không khiến tôi cảm thấy thất vọng. Sau kỳ này cậu nhất định phải tăng cường ôn tập cho tôi đấy, tôi chưa muốn bị cậu bỏ xa ở đằng sau đâu. Chúng ta sẽ vào cùng một trường đại học."
Ý chí trong thâm tâm người con gái càng thêm mãnh liệt, hừng hực giống với ngọn lửa đang ồ ạt bốc cháy. Thành tích Triệu Mạc Ngôn giành được càng cổ vũ Dương Ánh Nguyệt cần cố gắng thêm nữa, cô cần tích cực học tập hơn để nâng cao kiến thức dù thứ hạng hiện tại cô đạt được khá ổn, tuy nhiên, để đứng chung cùng Triệu Mạc Ngôn thì cần cố gắng nhiều.
"Cảm ơn cậu." Khóe môi chàng trai bất giác giương cao, trên môi xuất hiện nụ cười ấm áp, đôi mắt long lanh chỉ chứa đựng một mình Dương Ánh Nguyệt bên trong.
Thế là từ sau đó, cô nàng học hăng càng thêm hăng, vừa tập trung nghe giảng trên lớp, chăm chỉ làm bài tập, bổ sung thêm kiến thức trên mạng, đồng thời còn có Triệu Mạc Ngôn tham gia bổ trợ tích cực, vì dù sao hiện tại cậu chẳng cần học gì cả, thầy cô ai nấy đều cưng Triệu Mạc Ngôn như cưng trứng, Dương Ánh Nguyệt càng thêm tiến bộ. Trải qua một loạt các bài thi thử, cô hoàn toàn tiến vào được top đầu bảng xếp hạng trong trường, Triệu Mạc Ngôn thỉnh thoảng cũng động viên cô.
Được crush khen ngợi, Dương Ánh Nguyệt vui như mở cờ trong bụng.
Hơn nữa, dạo gần đây, trong trường chẳng còn ai nhắc tới vụ việc ầm ĩ thời gian vừa rồi, ba mẹ Triệu Mạc Ngôn nữa. Nguyên nhân là bởi họ nói mãi cũng chán, huống chi với giải nhất cậu ấy vừa giành được, mọi người đều. chuyển hướng tập trung vào đó.
Nên mọi chuyện dần lắng xuống.
Dương Ánh Nguyệt bắt đầu nghĩ ngợi sang vấn đề khác, giờ cô cùng Triệu Mạc Ngôn đã thân thiết lắm rồi, người con gái nhìn ra đối phương rung động với mình mãnh liệt, tuy nhiên, để Triệu Mạc Ngôn xác nhận thì khá khó khăn. Cô hy vọng, bản thân sớm nhận được danh phận bên Triệu Mạc Ngôn dù Dương Ánh Nguyệt luôn cho rằng mình là bạn gái cậu. Cô nhíu mày, thỉnh thoảng liếc xéo sang anh bạn đang hăng say giảng bài bên cạnh, bất giác ai oán thở dài một hơi.
Triệu Mạc Ngôn nhăn mặt, cậu cầm bút gõ nhẹ lên trán cô nàng, hắng giọng: "Dương Ánh Nguyệt, tập trung vào bài, tôi không nói lại lần hai đâu. Cậu làm cái gì mà đầu óc cứ bay bổng trên mây thế?"
"Tôi biết rồi." Dương Ánh Nguyệt phồng mồm trợn má, đưa tay đỡ trán, chu môi với Triệu Mạc Ngôn.
Lúc học đối phương luôn luôn nghiêm khắc thế này.
Giải lao, Triệu Mạc Ngôn đề nghị đi mua cho Dương Ánh Nguyệt chai nước, dù sao trời dạo gần đây cũng nắng nóng, cô vui vẻ gật đầu đồng ý, thậm chí còn vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc. Lúc Triệu Mạc Ngôn trở về, cậu bắt gặp Dương Ánh Nguyệt đang tươi cười trò chuyện cùng một bạn nam khác cùng tuổi, trên người mặc đồng phục trường đối diện, Triệu Mạc Ngôn tâm trạng liền trùng xuống.
Cậu hậm hực trở về ngồi xuống chỗ lúc thiếu niên kia vẫy tay chào tạm biệt Dương Ánh Nguyệt, quan sát đối phương một hồi, Triệu Mạc Ngôn cắn răng mở miệng: "Người vừa nãy là ai thế? Dương Ánh Nguyệt, cậu quen à? Hai người trông khá thân thiết."
"Cũng bình thường, thấy tôi ngồi một mình nên cậu ấy đến đây chào hỏi vài câu thôi." Dương Ánh Nguyệt nhíu mày, cô khoanh tay trước ngực, bình tĩnh trả lời: "Mà Ngôn Ngôn, trông cậu có vẻ khó chịu khi thấy tôi thân thiết cùng bạn nam khác nhỉ?"