Chương 55: Hoàng tử piano
Khúc nhạc này đã khác hẳn với phong cách êm đềm của khúc ban nãy, đến tốc độ cũng nhanh đến cùng cực nên cho người nghe một cảm giác mãnh liệt, sự bùng nổ khiến mọi người như sôi trào nhiệt huyết.
“Trời ơi, âm nhạc gì mà cháy dữ vậy? Đúng là cuồng nhiệt!”
Tuy Hàn Soái là người ngoài nghề nhưng cũng bị những tiết tấu cháy bỏng làm cho bùng nổ.
Thạch Vũ Đình lấy điện thoại ra ghi hình, nhưng sau khi tiếng nhạc vang lên, cô ấy đã kích động đến mức cả đôi tay đều run rẩy.
“Nó dám đàn bản này thật à!”
Đào Vĩ mới đầu thì kinh ngạc, nhưng sau lại tỏ vẻ cười cợt.
Ai từng học piano đều sẽ biết đến bản này, đương nhiên không phải ai cũng chơi được.
Đến nghệ sĩ piano nổi tiếng nhất trên thế giới cũng không dám công khai biểu diễn khúc này, vì nó thật sự quá khó, chỉ cần lơ là một cái là lệch nốt ngay.
Vì thế, hầu hết mọi người chỉ lén tập để cảm nhận uy lực của nó.
Giờ Diệp Phi Nhiên dám công khai đàn khúc này, với người học chuyên mà nói thì chẳng khác nào tự sát.
“Nói chung vẫn là bọn nghèo hèn không có kinh nghiệm, cứ tưởng mình là nghệ sĩ piano nổi danh thế giới, cứ chờ mà mất sạch mặt mũi đi”.
Đào Vĩ tỏ vẻ đắc ý như đã nhìn trước được kết quả của Diệp Phi Nhiên.
Nhưng lúc này Diệp Phi Nhiên không để ý đến cảm nhận của mọi người xung quanh, đôi tay anh lướt trên phím đàn càng nhanh hơn, giờ đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thạch Vũ Đình nhìn vào màn hình điện thoại mà kinh ngạc đến há hốc miệng, tròng mắt còn suýt lồi ra ngoài.
Chỉ thấy đôi tay của Diệp Phi Nhiên như biến thành ảo ảnh, gần như không thể nhìn rõ được nữa rồi.
Quá nhanh! Thật sự quá nhanh! Đúng là tốc độ mà con người không thể đạt tới được.
Hoàng Tiểu Lệ, Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc tuy coi thường Diệp Phi Nhiên, nhưng giờ cũng bị tốc độ cùng tiết tấu của anh làm cho chấn động.
Mọi người trong phòng gần như nín thở, dường như mọi bộ phận trên cơ thể họ đều đang bùng cháy.
Thường thì dù có người dám chơi khúc này thì cũng giảm tiết tấu chậm lại một chút, nhưng Diệp Phi Nhiên thì không, anh còn tăng tốc nhanh hơn.
Lúc này, đỉnh đầu cùng đôi tai của mọi người đều ù lên, dường như đang có bầy ong bướm đang bay lượn trước mắt.
Tốc độ của Diệp Phi Nhiên ngày càng nhanh hơn, đôi tay anh như hoá thành ảo ảnh, rõ ràng anh chỉ có một đôi tay để đàn nhưng dường như có rất nhiều đôi tay cùng tham gia cùng.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là tốc độ nhanh như vậy được thể hiện bởi một đôi tay, trong khi Diệp Phi Nhiên vẫn ngồi rất thoải mái, thư thái như một ngọn núi.
Anh toả ra khí thế nho nhã, nhưng đôi tay thì lướt nhanh như bay múa.
Thạch Vũ Đình đã dùng điện thoại quay lại nhưng vẫn không dám di chuyển tầm mắt, vì sợ bỏ lỡ mất đoạn hay nhất.
Dương Húc vốn đang hút thuốc nhưng giờ cũng quên luôn, đến mức tàn thuốc cháy vào ngón tay.
Diệp Phi Nhiên chìm trong cảm xúc say sưa, anh đã thể hiện được âm luật của truyền thừa vào trong khúc nhạc này.
Hormone trong người tăng vọt, tốc độ của đôi tay cũng tăng không ngừng.
Cây đàn như cũng đan rung lên vì không theo kịp tiết tấu.
Cuối cùng, anh đã đẩy tốc độ nhanh đến cực điểm, khi nốt nhạc cuối cung bùng nổ, mọi thứ trong phòng đều im lìm.
Đào Vĩ đang chờ Diệp Phi Nhiên xấu mặt đứng thần ra một chỗ.
Bấy giờ, hắn mới ý thức được là sự chênh lệch giữa mình và người ta vể khả năng chơi đàn là quá lớn, không thể nào so sánh được, thậm chí có thể nói là không cùng đẳng cấp.
Diệp Phi Nhiên đứng dậy rồi thầm cảm thán, bảo sao mà khúc nhạc này khó đến vậy, nó vừa yêu cầu người chơi phải có trình độ cao, vừa cần phải có thể lực tốt.
Có thể nói đàn khúc này như vắt kiệt sức người, chắc chỉ có cơ thể của một võ giả như anh mới đạt được các yêu cầu ấy và tăng tốc tiết tấu lên đến cực điểm.
Anh ngoảnh lại rồi nói với Hàn Soái: “Cho em điếu thuốc”.
“Hả!”, lúc này, Hàn Soái vẫn đang ngẩn ngơ, thậm chí quên luôn cả việc Diệp Phi Nhiên chưa từng hút thuốc, anh ấy như tượng gỗ lấy một điếu thuốc ra rồi ném cho Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên đỡ lấy, sau đó mở hộp đàn ra rồi cọ nhẹ điếu thuốc lên, sau một tiếng động nhỏ, điếu thuốc đã cháy.
Mọi người bên cạnh vẫn còn chưa hoàn hồn giờ lại bị cảnh tượng này làm cho chấn động tiếp, không ai hiểu Diệp Phi Nhiên làm thế nào mà đốt cháy được điếu thuốc.
Trong hộp đàn có nhiều phụ tùng làm bằng thép nên có thể sinh nhiệt sự sự ma sát thật nhanh.
Nếu tốc độ đánh đàn quá nhanh, nhiệt lượng tích tụ đến một mức độ nhất định thì có thể đốt cháy một tờ giấy.
Đây là điều mà rất nhiều người từng được nghe nhưng lại chưa từng thấy bao giờ, thật sự có người chơi đàn nhanh đến mức tạo ra lửa ư?
Diệp Phi Nhiên không hút thuốc, anh làm vậy chỉ tăng thêm kịch tính cho màn biểu diễn của mình thôi. Nhưng sau đó, anh vẫn hút một hơi rồi tiêu sái nhả ra một làn khói.
Sau khi vứt điếu thuốc trong tay anh, Diệp Phi Nhiên thấy mọi người vẫn đang ngẩn ngơ, Thạch Vũ Đình thì sáng mắt lên nhìn anh.
“Chết cha! Có phải mình làm hơi quá rồi không nhỉ? Hôm nay đến làm trợ thủ cho ông anh thôi mà trót chiếm hết hào quang mất rồi”.
Diệp Phi Nhiên thầm thấy hối hận, biết vậy thì anh đã tiết chế hơn một chút rồi.
Lúc này, Thạch Vũ Đình đã bình tĩnh lại rồi kích động nói: “Tuyệt vời! Đúng là hoàn hảo! Tôi phải đăng lên mạng mới được, để cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng khúc nhạc tuyệt vời này!”
Nói rồi, đôi tay cô ấy run run ấn điện thoại tải clip vừa quay lên mạng.
Diệp Phi Nhiên không ngăn cản, dẫu sao Thạch Vũ Đình cũng không quay chính diện anh, hơn nữa đèn trong phòng lờ mờ nên có đăng lên thì cũng chẳng ai biết là anh.
Nhưng anh không ngờ là đoạn clip đó lại bùng nổ và lan truyền rất nhanh trên mạng.
Tần Giai Kỳ đang ngồi dùng bữa trong một nhà hàng Âu với hai cô gái xinh đẹp, đó chính là hai người bạn thân An Dĩ Mạt và Tào Tiểu Uyển của cô.
Tào Tiểu Uyển thấy Tần Giai Kỳ thẫn thờ thì hỏi: “Giai Kỳ, cậu đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!