Chương 54: Dạy cho cách chơi đàn
Lúc này, Hàn Soái đã bật cười ha hả: “Thế mà cũng là đàn à? Lần đầu tôi được nghe khúc nhạc kinh đến vậy đó, cậu đàn nhạc của Beethoven hay Mozart thế? Nếu để họ nghe được thì khéo bật nóc quan tài dậy rồi cho cậu một trận đấy!”
Cảm nhận được những ánh nhìn chế giễu ở xung quanh, Đào Vĩ tức tối quát: “Ccaười cái gì? Có gì đáng cười chứ? Có giỏi thì cậu chơi thử một bản tôi nghe. Có biết đàn đâu mà đòi cười nhạo người khác hả?”
“Chuyện này…”
Nụ cười trên mặt Hàn Soái cứng đờ, anh ấy thật sự muốn lên đàn một khúc để vả thẳng vào mặt của tên kia, nhưng tiếc là anh ấy không biết gì về âm nhạc cả, thậm chí trước kia cũng chưa từng chơi đàn bao giờ.
Thấy vẻ mặt của Hàn Soái, Đào Vĩ thầm thấy thoải mái hơn hản, sau đó lại ngông nghênh nói: “Hai tên nghèo nàn kia, không phải tôi coi thường hai người đâu, nhưng cả hai đã chơi piano bao giờ chưa? Có biết khái niệm về khúc nhạc và đàn có bao nhiêu phím không? Đã không biết gì còn dám đứng ra cười nhạo người khác, có giỏi thì đàn thử một khúc tôi nghe, chỉ cần đàn được một khúc nhạc hoàn chỉnh thì coi như tôi thua”.
Lần này, đến Diệp Phi Nhiên cũng bị lôi vào vòng công kích, theo Đào Vĩ thấy thì những người nghèo hèn như anh sẽ không có cơ hội học đàn, càng không nói đến việc chơi giỏi hơn mình.
Những người khác cũng nghĩ như vậy, bộ môn pinao chỉ thuộc về những người giàu có, chưa nói đến việc một gia đình bình thường không mua nổi một chiếc đàn, mà học phí sau đó cũng lên đến vài trăm cho tới vài nghìn một buổi học, như vậy thì người có gia cảnh bình thường chịu sao nổi.
“Nếu anh đã nói vậy thì để tôi dạy cho anh biết thế nào là chơi piano”.
Điều khiến tất cả mọi người ngạc nhiên là Diệp Phi Nhiên đã đi về phía cây đàn.
Hôm nay, anh đến làm trợ thủ cho ông anh quý hoá của mình, giờ đang là thời khắc quyết định, anh không thể để người ta chèn ép mình được.
Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên lại rồi nhỏ giọng nói: “Ê, có được không đấy? Giờ mà kích động chỉ có nước rước nhục thôi nha”.
Tuy Hàn Soái đã ở cùng phòng với Diệp Phi Nhiên ba năm, nhưng hầu hết thời gian rảnh, Diệp Phi Nhiên đều ra ngoài làm thêm, chứ chưa từng thấy anh chơi đàn bao giờ.
Diệp Phi Nhiên nói: “Anh yên tâm, dù em chơi cũng thường thôi, nhưng kiểu gì cũng hay hơn thằng kia gấp vạn lần”.
Đây không phải lời nói bừa, lúc học cấp ba, Diệp Phi Nhiên đã thể hiện khả năng thiên bẩm ở phương diện chơi piano, hiệu trưởng cũ năm đó còn phong cho anh danh hiệu thiên tài âm nhạc, hễ có thời gian rảnh là lôi anh tới cây đàn cũ rích của trường để luyện tập.
Lúc khi đại học thì trình chơi đàn của Diệp Phi Nhiên đã qua cấp mười rồi, theo ý của thầy hiệu trường thì thầy khuyên anh nên thi vào học viện âm nhạc trung ương Hoa Hạ.
Nhưng tiếc là học phí của trường âm nhạc quá cao, sau khi đắn đo về hoàn cảnh gia đình, Diệp Phi Nhiên đã từ bỏ.
Vì chuyện này mà thầy hiệu trưởng đã buồn rất lâu.
Anh vốn đã có căn bản rồi, giờ còn nhận được truyền thừa của Cổ Y Môn, bao gồm cả âm luật.
Tuy thời cổ chưa có đàn piano, nhưng sau khi đạt đến một trình độ khá cao, cảm nhận về âm luật sẽ đồng nhất, truyền thừa vẫn khiến anh nhận được lợi ích lớn.
Hiện giờ, trình độ về âm luật của Diệp Phi Nhiên vượt xa các nghệ sĩ piano bình thường, vì anh đã đạt đến trình đô thượng thừa rồi.
Anh đi thẳng về phía chiếc đàn rồi nói với Đào Vĩ: “Tôi không thi với anh, mà muốn cho anh thấy thế nào mới là chơi piano thật sự”.
Sau đó, anh ngồi xuống rồi bắt đầu đàn.
“Bày vẽ, có mà biết đàn khối ấy…”
Đào Vĩ đứng cạnh vừa cất câu châm chọc thì đã bị khúc nhạc du dương làm cho chấn động, đây là bản giao hưởng số hai của Beethoven mà.
Khúc nhạc này viết về thái độ sống của một kiểu người phóng khoáng, luôn vui tươi, khiến người ta cảm nhận được sự ca tụng dành cho sinh mệnh.
Tiếng nhạc như dòng nước chảy, Diệp Phi Nhiên bình tĩnh ngồi đàn, đôi tay nhanh nhẹn lướt trên phím đàn như con bướm.
“Trời! Hay thật đấy!”
Thạch Vũ Đình kinh ngạc há hốc miệng, nhà cô ấy có điều kiện khá tốt nên từ nhỏ đã được học đàn, hơn nữa trình độ cũng khá.
Nhưng giờ cô ấy cũng phải ngạc nhiên trước khúc nhạc của Diệp Phi Nhiên, cô ấy cứ ngỡ Hàn Soái chỉ dẫn một người bạn bình thường đến, ai dè lại là một bậc thầy piano thế này.
Những gì mà anh thể hiện thậm chí còn xuất sắc hơn cả thầy dạy của cô ấy, có thể sánh ngang với các nghệ sĩ piano trên ti vi rồi.
Hàn Soái không biết vì về lĩnh vực này cả, nhưng từ thái độ của những người khác có thể thấy ông em mình đang thể hiện rất tốt.
Điều này khiến anh ấy rất hào hứng, xem ra hôm nay rủ Diệp Phi Nhiên đi cùng là sự lựa chọn đúng đắn rồi.
Ting… tang… tang…
Cùng với giai điệu êm tai, cả căn phòng đã im lặng, tất cả mọi người tập trung lắng nghe như sợ bỏ lỡ mất một nốt nhạc nào đó.
Trong tiếng nhạc đẹp đẽ ấy, mọi người như có thể cảm nhận được chân lý của cuộc đời.
Sau khi khúc nhạc kết thúc, cả căn phòng vẫn im lìm.
Nhưng chỉ một loáng sau, Thạch Vũ Đình đã vỗ tay đầu tiên.
“Hay quá! Thật sự quá hay luôn!”, cô ấy tiến lên rồi nói với Diệp Phi Nhiên với vẻ kích động: “Này bạn, bạn có thể đàn thêm một khúc nữa không? Bạn đàn hay lắm ấy!”
Hàn Soái ngẩn ra hỏi: “Vũ Đình, thằng em anh đàn hay lắm à?”
Thạch Vũ Đình không chút do dự đáp: “Đương nhiên, đến nghệ sĩ piano quốc tế cũng không bằng luôn”.
“Ê, không ngờ chú mày giấu tài kỹ đấy”, Hàn Soái đấm cho Diệp Phi Nhiên một cú rồi nói: “Nếu thế còn không màu đàn cho chị dâu chú nghe thêm một khúc nữa đi!”
Thạch Vũ Đình đắm chìm trong sự chờ mong nên không để ý đến cách xưng hô của Hàn Soái.
Đào Vĩ đã học piano đến cấp mười nên đương nhiên cũng biết trình độ của Diệp Phi Nhiên cao đến đâu, nhưng hắn nào dễ nhận thua đến vậy nên lạnh giọng nói: “Đàn khúc nhạc yếu ớt thế thì có ý nghĩa gì? Giỏi thì chơi bài có tiết tấu nhanh đi”.
Theo hắn nghĩ thì chắc chắn Diệp Phi Nhiên thường xuyên luyện tập đàn khúc này nên mới đạt tới trình độ như vậy, còn nếu đổi sang phong cách khác thì chưa chắc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!