Chương 50: KTV Dạ Vị Ương
Từ sau khi bị ném ra khỏi học viện Đông y Giang Nam, Mã Văn Bác đã căm hận Diệp Phi Nhiên đến tận xương tủy, bỏ ra ba triệu tìm tên lưu manh Hắc Lang, chuẩn bị báo thù Diệp Phi Nhiên.
Hắc Lang cầm ly rượu vang trước mặt, uống một ngụm rồi nói: “Chẳng qua cũng là một thằng sinh viên thôi mà? Nói cho tôi biết thằng đó ở đâu, bây giờ tôi đưa anh em qua đánh gãy hai chân nó”.
“Ở KTV Dạ Vị Ương, chúng ta qua ngay đi, trực tiếp kéo nó ra”.
Nghĩ đến hôm nay cuối cùng bản thân cũng có thể báo thù, vẻ mặt Mã Văn Bác rất vui mừng, Hắc Lang là tên lưu manh có tiếng, nghe nói không có chuyện gì mà hắn ta không làm được.
Chu Lâm Lâm cũng hớn hở: “Em cũng muốn đi, em muốn nhìn xem tên kia quỳ xuống xin em tha thứ thế nào”.
Lúc này cô ta cũng căm hận Diệp Phi Nhiên, tâm lý cô gái này rất kỳ lạ, rõ ràng bản thân bắt cá hai tay nhưng luôn nghĩ người ta có lỗi với cô ta.
Dáng vẻ hai người nóng lòng muốn thử, nhưng vẻ mặt Hắc Lang lại rất nghiêm túc: “KTV Dạ Vị Ương là địa bàn của Ma Cửu gia, ai dám đến đó gây chuyện chứ?”
Chu Lâm Lâm hỏi: “Hả? Anh Lang, ngay cả anh cũng sợ hắn ta sao?”
Cô ta không ở trong giới, cũng không biết Ma Cửu gia là thần thánh phương nào, trong mắt cô ta thì người trước mắt này đã là nhân vật rất lợi hại rồi.
Hắc Lang hung hăng trừng nhìn cô ta, cô gái này đúng là ngực to não nhỏ, bản thân hắn ta nhiều lắm cũng chỉ là tên lưu manh côn đồ, sao có thể so với Ma Cửu gia chứ?
Người ta là nhân vật lớn ở khu thành Đông, giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể đè chết hắn ta rồi.
Nhưng chuyện mất mặt thế này đương nhiên không thể nói ra, hắn ta nói: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, lăn lộn ngoài xã hội cũng phải có quy tắc chứ, đó là địa bàn của Ma Cửu gia, tôi không thể vào được”.
Mã Văn Bác nói: “Vậy phải làm sao?”
Hắc Lang nói: “Được thôi, bây giờ chúng ta dẫn người đến trước cửa KTV, đợi tên nhóc kia đi ra thì chúng ta có thể ra tay rồi.
Chỉ cần rời khỏi địa bàn của Ma Cửu gia, chúng ta muốn làm gì cậu ta cũng được”.
Mã Văn Bác nói: “Vậy được, bây giờ chúng ta qua đó, tuyệt đối không thể để hắn ta chạy được”.
Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái cùng đi vào KTV Dạ Vị Ương, nơi này vừa mở cửa không lâu, toàn bộ trang trí đều mới cả, thoạt nhìn vô cùng xa hoa.
Đây là lần đầu tiên anh đến nơi tiêu phí xa hoa như vậy, nếu là lúc trước thì chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Nhưng bây giờ anh là người thừa kế Cổ Y Môn, dù là ánh mắt hay khí chất cũng không thể so với người thường, đương nhiên sẽ không màng đến những thứ thế tục như vậy.
Hai người đi thẳng đến phòng bao bạch kim trên lầu hai, địa điểm tổ chức sinh nhật cho Thạch Vũ Đình được đặt ở đây.
Đẩy cửa phòng, ghế sô pha bằng da trong phòng đã có ba người trẻ tuổi ngồi đó.
Không ăn mặc bình thường như Hàn Soái, mà ba người này đều mặc đồ vest trông rất mắc tiền, tay còn đeo đồng hồ hơn cả trăm nghìn tệ, trông dáng vẻ như chỉ sợ người khác không biết bọn họ là người có tiền mà thôi.
Nhìn thấy Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái bước vào, người trẻ tuổi ngồi ngay giữa cười lạnh đứng dậy, hắn ta chính là tình địch hiện tại của Hàn Soái - Đào Vĩ.
“Hàn Soái, thật không ngờ hôm nay anh còn dám đến”.
Đào Vĩ đứng dậy, vẻ mặt trêu chọc nhìn Hàn Soái.
Hàn Soái nói: “Hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình, tôi là bạn trai cô ấy, đương nhiên phải đến rồi”.
“Bạn trai của Vũ Đình? Đúng là không biết ai cho anh cái gan này, lời như thế mà cũng nói ra được. Thôi vậy, tôi cũng không so đo gì với cái tên nghèo mạt như anh, qua hôm nay thì anh sẽ biết Vũ Đình là người phụ nữ của ai thôi”.
Ánh mắt Đào Vĩ chuyển sang Diệp Phi Nhiên, nói: “Đây là viện binh do anh tìm đến sao? Sao trông còn nghèo hơn anh vậy? Không thể tìm người nào có tiền giữ thể diện cho anh được sao?”
Lúc này, một người khác ở bên cạnh hắn ta lại nói: “Tiểu Vĩ, anh như vậy chẳng phải đang làm khó người ta sao? Bản thân hắn ta là kẻ nghèo, xung quanh trên dưới đều là người nghèo, anh bảo hắn ta đi đâu tìm người có tiền chứ?”
“Anh Húc nói có lý, vật hợp theo loài, người nghèo thì cũng chỉ quen biết người nghèo thôi”.
Đào Vĩ nhìn Hàn Soái, vẻ mặt kiêu căng nói: “Bây giờ cho anh xem thử bạn bè tôi đều là cấp bậc thế nào vậy”.
Hắn ta đưa tay chỉ vào người trẻ tuổi bên trái nói: “Người này là cậu Ngưu - Ngưu Hạo Thiên, bố anh ấy kinh doanh khách sạn năm sao, không những có tiền mà còn có bạn bè cả hai giới hắc bạch ở thành phố Giang Nam này”.
Hắn ta lại vỗ vai người trẻ tuổi bên cạnh vừa mới lên tiếng lúc nãy: “Người này là cậu Dương, Dương Húc, bố anh ấy là nhân vật nổi danh khu Tây, đại ca Từ - Từ Dương, là anh lớn vang dội khắp giới”.
Hôm nay mời hai người này đến, mục đích là muốn khoe khoang thân phận và địa vị bản thân, nhưng không ngờ vừa mới giới thiệu xong, Diệp Phi Nhiên bỗng cười xòa.
Đào Vĩ bực bội nói: “Tên nhóc kia, cười cái gì?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi cũng phục anh rồi, nói thì có vẻ như đao to búa lớn lắm, nhưng nói trắng ra chẳng qua chỉ là mở tiệm cơm và một tên côn đồ lưu manh mà thôi, như vậy thì có gì mà khoe khoang chứ?”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt ba người đều thay đổi, Dương Húc tức giận nói: “Nhóc con, anh nói chuyện kiểu gì vậy? Có tin ngay bây giờ tôi bảo bố tôi gọi người đến đánh gãy hai chân anh không”.
Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên che chắn sau lưng, nói: “Anh dám sao, đây là bạn tôi”.
“Bạn anh thì sao? Hai tên nghèo còn nghĩ mình là nhân vật lớn hay sao”.
Dương Húc nói rồi lấy điện thoại ra định gọi điện, Đào Vĩ vội ngăn hắn ta lại: “Anh Húc, thôi đi vậy, hôm nay là sinh nhật Vũ Đình, để hôm khác chúng ta dạy dỗ tên này”.
Sau đó lại thấp giọng nói: “Anh Húc, đây là địa bàn của Ma Cửu gia”.
Nghe hắn ta nói vậy, lúc này Dương Húc với bỏ điện thoại xuống, hung hăng nói: “Tên nhóc kia, có gan thì nói tên ra đi”.
Diệp Phi Nhiên kéo Hàn Soái ra, nói: “Tôi tên Diệp Phi Nhiên, có chuyện thì cứ đến tìm tôi”.
Vốn dĩ anh không thích gây rối, nhưng hôm nay là chuyện tốt của anh em, đương nhiên bản thân anh không thể để đối phương kiêu ngạo được.
“Diệp Phi Nhiên đúng không? Đúng là không hiểu nổi, bây giờ đến tên nghèo mạt cũng dám ngang tàng như vậy, đúng là không biết các người lấy đâu ra dũng khí vậy?”
Người nói chính là Ngưu Hạo Thiên, hắn ta tiến lên hai bước quan sát Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái, bĩu môi nói: “Quần áo hai người cộng lại cũng chưa đến mấy trăm tệ nhỉ, đến một cái túi của tụi này cũng chẳng mua nổi”.
Hàn Soái nói: “Vậy thì sao? Có tiền thì ngon sao?”