Chương 48: Cấp bậc của võ giả
Diệp Phi Nhiên không vội dẫn dắt Đường Thiên Dật đột phá cấp Hoàng ngay, mà chầm chậm vận chuyển chân khí trong cơ thể để chữa lành vết thương trước đó cho ông ấy.
Chờ kinh mạch bị thương đã hồi phục được kha khá, Trúc Cơ Đan cũng phát huy công hiệu tối đa, đan điền vừa được chữa trị cũng đã được lấp đầy bằng chân khí tinh thuần.
Thấy thờ cơ đã đến, bấy giờ Diệp Phi Nhiên mới dẫn chân khí của Đường Thiên Dật đột phá nút thắt của cảnh giới.
Trúc Cơ Đan là đan dược mà người tu chân sử dụng, nó chẳng những có thể tăng tổng lượng chân khí của Đường Thiên Dật, mà còn tăng cả mức độ tinh thuần của chân khí.
Ông ấy phát hiện sau lần đột phá này thì mình thế như chẻ tre, các nút thắt không thể vượt qua của trước kia cũng đã thông suốt như thể chưa từng có khó khăn nào.
“Lẽ nào lần này mình sẽ thành công thật ư?”
Đường Thiên Dật thầm thấy kích động, đúng lúc này thì ông ấy nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai: “Bình tĩnh lại đi, muốn tẩu hoả nhập ma à?”
Đường Thiên Dật sợ đến mức run lên, sau đó nhanh chóng định thần lại, sau đó tập trung hoàn toàn vào chân khí để đột phá cửa ải tiếp theo.
Vài phút sau, trong đầu ông ấy vang lên một tiếng động rất nhỏ, sau đó chân khí trong cơ thể như nổ tung rồi mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Khí thế toàn thân trỗi dậy, từng tế nào đều được một sức mạnh lớn lấp đầy như thể có thể đấm nổ tung trái đất chỉ với một quyền.
Cùng lúc đó, chân khí mãnh liệt tích tụ trong lục phủ ngũ tạng cũng được luồng chân khí về sau thanh lọc sạch sẽ, không còn chút vấn đề nào.
“Đột phá rồi! Cuối cùng tôi cũng đột phá rồi!”
Đường Thiên Dật vui đến suýt khóc, lẽ ra dù ông ấy có nỗ lực cả đời thì cũng không thể đột phá được, cứ tưởng rằng đời này hết hi vọng rồi, ai dè lại chợt gặp được cao nhân. Nhờ cao nhân giúp đỡ mà ông ấy đã dễ dàng đột phá được cấp Hoàng.
Sau cảm xúc hưng phấn, Đường Thiên Dật ngồi bật dậy rồi quỳ xuống trước mặt cao nhân.
“Tiền bối, Đường Thiên Dật cảm ơn ơn cứu mạng của tiền bối. Từ nay trở đi, cậu chính là ân nhân lớn của nhà họ Đường, tất cả mọi người trong nhà đều sẽ nghe theo lời của cậu”.
Thấy bố mình quỳ xuống, Đường Phong cũng không chút do dự mà quỳ xuống theo.
Lúc này, trong lòng anh ta không hề thấy oán trách chút nào, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ. Bố anh ta đã tiến vào hàng ngũ của võ giả cấp Huyền thì từ giờ trở đi, địa vị của nhà họ Đường bọn họ sẽ lên như diều gặp gió.
Nếu có thể khiến bác sĩ Diệp đây vui vẻ rồi một ngày nào đó giúp tu vi của mình tăng lên thì đúng là phúc đức trời ban, đây đúng là việc mà nhiều người cầu cũng không được.
Phải biết rằng từ võ giả cấp Hoàng đột phá lên cấp Huyền chính là một bước ngoặt, không thì bố anh ta đã chẳng mãi không đột phá được.
Giờ có một cao nhân thế này xuất hiện, anh ta không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này được.
Trung y coi trọng người giỏi, còn võ thuật coi trọng người mạnh.
Tuy tuổi tác của Diệp Phi Nhiên không lớn, nhưng người ta đã có thực lực mà mình tôn trọng, vì thế Đường Phong tình nguyện quỳ xuống với lòng thành kính.
“Được rồi, đứng lên cả đi”.
Diệp Phi Nhiên xua tay, một lực nhỏ đỡ hai bố con nhà kia dậy.
Đường Thiên Dật ngẩng lên, sau khi nhìn rõ cao nhân thì ông ấy lập tức bất ngờ, hoá ra anh chỉ là một chàng trai khoảng 20 tuổi.
Nhưng ông ấy không hề thấy mất mát chút nào, ngược lại còn thêm vui sướng.
Còn trẻ mà tu vi đã cao thế này thì mai sau thành tựu còn vô hạn hơn nữa, ngoài ra đứng sau anh chắc hẳn là một môn phái rất mạnh, đúng là ông trời cho nhà họ gặp quý nhân rồi.
Cao Hải Sinh vẫn đứng cạnh đó, khi thấy Đường Thiên Dật đang hấp hối chợt khoẻ như vâm, ông ta đã hoàn toàn bái phục, thậm chí không còn muốn kiểm tra gì thêm nữa.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn bị y thuật của Diệp Phi Nhiên thu phục.
Ông ta bước lên nói: “Trước kia tôi không phục trung y, cứ tưởng toàn thói lừa gạt, nhưng sau khi được chứng kiến y thuật của bác sĩ Diệp thì tôi phục sát đất rồi. Hoá ra là tôi nông cạn, chỉ là con ếch ngồi dưới đáy giếng, giờ tôi chính thức xin lỗi cậu và trung y, xin lỗi!”
Nói xong, ông ta cúi gập người xuống, sau khi ngẩng lên thì dẫn trợ lý rời khỏi nhà họ Đường.
Họ đi rồi, Đường Phong mới cung kính lấy một tờ chi phiếu mệnh giá lớn ra.
“Bác sĩ Diệp, đây là tiền khám bệnh của cậu, mong cậu nhận chút thành ý của chúng tôi”.
Diệp Phi Nhiên giơ tay cầm lấy, sau đó nhét thẳng vào túi mà không cần nhìn.
Anh nói với Đường Thiên Dật: “Ông Đường, có chuyện tôi muốn tìm hiểu từ ông”.
“Ân nhân cứ nói, chỉ cần biết thì tôi sẽ không giấu nửa lời”.
Đường Thiên Dật từng là một nhân vật oai phong ở thành phố Giang Nam, chỉ cần ông ấy ho một tiếng thì cả thành phố đều rung chuyển, nhưng giờ lại như một người học trò, không còn dáng vẻ gì của ông lớn nữa.
Diệp Phi Nhiên: “Ông Đường, tôi chỉ là một bác sĩ thôi chứ không phải võ giả, vì thế không hiểu rõ về tình hình võ giả của Hoa Hạ lắm, ông có thể giới thiệu qua cho tôi được không?”
“Được chứ, không biết cậu muốn biết chuyện gì?”
Diệp Phi Nhiên: “Ông nói cho tôi nghe về cách phân cấp bậc võ giả đã”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!