Chương 44: Niềm vui bất ngờ
Đám Da Đen lăn lộn trên đường phố đã nhiều năm, bọn họ là dạng lưu manh côn đồ điển hình, đương nhiên sẽ biết đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, đồng loạt nói: “Không cần, không cần, tiền này chúng tôi không cần”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Chắc chắn là không cần sao? Sáu triệu hai trăm nghìn là một khoản rất lớn, đủ để các anh sống cả đời”.
Da Đen nói: “Người anh em, chúng tôi biết sai rồi, cầu xin anh tha cho chúng tôi lần này đi, sau này chúng tôi không dám nữa”.
Diệp Phi Nhiên nhìn tượng gốm bị đập vỡ hỏi: “Nói thật đi, thứ này các anh bỏ bao nhiêu tiền làm ra?”
Da Đen biết hôm nay mình gặp phải nhân vật lớn rồi, chỉ đành nói thật: “Ba mươi tệ”.
“Ba mươi tệ đúng chứ? Vậy tôi mua lại, đưa anh một trăm tệ, không cần thối”.
Diệp Phi Nhiên nói rồi lấy ra tờ tiền trị giá một trăm tệ vỗ vào mặt đối phương, sau đó quay đầu đi về phía đống tượng gốm vỡ vụn kia.
Tất cả mọi người ngơ ngẩn nhìn theo, kể cả Da Đen cũng không biết Diệp Phi Nhiên lấy mấy thứ bỏ đi này làm gì.
Dưới ánh nhìn của mọi người trên đường, Diệp Phi Nhiên chọn nhặt trong hộp giấy, sau đó lấy ra một cái nhẫn màu đen, chính là cái nhẫn trên tay tượng gốm.
Tuy tượng gốm chỉ lớn chừng bốn mươi phân, nhưng chiếc nhẫn này lại có kích thước không khác gì so với nhẫn thông thường, chẳng qua là mặt ngoài nó đen thui, không có trang trí hay hoa văn gì, nếu ném vào mấy quầy bên đường, e rằng dù rao có hai tệ thì cũng chẳng ai mua.
“Người trẻ tuổi này định làm gì vậy? Tìm cái nhẫn vứt đi đó làm gì?”
“Ai biết chứ, chiếc nhẫn này trông đi ngó lại cũng chẳng giống thứ đáng tiền, đừng nói là một trăm, cho dù là mười tệ tôi cũng chẳng cần…”
Đám Da Đen cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác kỳ lạ, không biết người trẻ tuổi này muốn làm gì.
Bọn họ lại không biết được Diệp Phi Nhi lúc này đang vui mừng trong lòng, lúc nhìn xuyên qua cái hộp, anh đã nhìn ra.
Chiếc nhẫn trên tay tượng gốm không phải nhẫn bình thường, mà là một pháp khí hiếm có – Nhẫn chứa đồ, đây thực sự là chuyện vui bất ngờ.
Còn về việc sao chiếc nhẫn chứa đồ này lại nằm trên tay tượng gốm thì không quan trọng, quan trọng là hiện tại anh đã có được pháp bảo này.
Thứ này tuy không có tính công kích gì, nhưng nó chắc chắn là một pháp bảo loại tốt nhất, có được nó thì không cần xách theo những thứ quan trọng trên người khi ra ngoài, chỉ cần bỏ vào trong nhẫn là được.
Anh từng đọc trong truyền thừa Cổ Y Môn về thuộc tính và cách dùng nhẫn chứa đồ, cứ nghĩ đây là vật trong truyền thuyết, không đến ngờ hôm nay bản thân lại gặp được.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị cất nhẫn chứa đồ thì bên cạnh bỗng có người lên tiếng: “Vị cư sĩ này, có thể cho bần đạo xem chiếc nhẫn một chút được không?”
Diệp Phi Nhiên quay đầu, chỉ thấy một đạo sĩ đi đến.
Đạo sĩ này có vẻ chừng năm, sáu mươi tuổi, mặc áo bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tạo cảm giác tiên phong đạo cốt.
Nhưng khi nhìn thấy ông ta thì Diệp Phi Nhiên lại nhíu mày, tuy đạo sĩ này trông cũng có vẻ bình thường, nhưng cả người toát ra sự tà khí, vừa nhìn đã biết không phải tu sĩ chính đạo gì rồi.
Nhưng bản lĩnh đạo sĩ này thì đúng là có thật, trên người không chỉ có pháp lực dao động mạnh mẽ, mà tu vi cũng đã đạt đến cấp bậc Trúc Cơ,
Đây là người đầu tiên trong giới võ đạo mà anh gặp được sau khi nhận truyền thừa, xem ra ngoài mình thì thế giới này vẫn còn có võ giả khác.
Đôi mắt đạo sĩ này sáng rực, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, ánh mắt đầy vẻ tham lam, rõ ràng ông ta cũng nhìn ra được chiếc nhẫn này bất phàm.
Nếu Diệp Phi Nhiên đã xác định đối phương không phải thứ gì tốt, đương nhiên cũng sẽ không giao bảo bối mình có được ra.
Anh nói: “Xin lỗi, tôi không có thói quen đưa đồ của mình cho người khác xem”.
Nói xong, anh lập tức đeo nhẫn vào tay mình.
Rõ ràng đạo sĩ không muốn từ bỏ như vậy, lại nói tiếp: “Cư sĩ, chiếc nhẫn này có duyên với bần đạo, chi bằng bán cho ta thì thế nào? Đạo sĩ sẽ không để cậu chịu thiệt đâu, tôi nguyện ý bỏ ra một trăm nghìn”.
Cái giá này vừa đưa ra đã khiến mọi người chợt kinh ngạc, chiếc nhẫn này thoạt nhìn chỉ thấy đen tuyền một màu, căn bản không đáng tiền, đạo sĩ này điên rồi sao? Thế mà chịu bỏ ra một trăm nghìn.
Mấy người Da Đen cũng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm, bọn họ vừa mới bán tượng gốm kia một trăm tệ, kết quả lập tức có người đến hai tay đưa một trăm nghìn, có muốn người khác sống nữa hay không đây?
Nhẫn chứa đồ đối với Diệp Phi Nhiên mà nói chính là bảo vật vô giá, đương nhiên sẽ không tùy ý bán đi, anh nói: “Tôi cũng thích chiếc nhẫn này, không bán”.
Ánh mắt đạo sĩ chợt lạnh lẽo, lại nói tiếp: “Một triệu, bán hay không?”
Lúc này mọi người xung quanh lại ồ lên, tuy ở đây là phố cổ, nhưng một triệu chắc chắn không phải con số nhỏ, đa phần đồ cổ ở đây đều không thể bán được với giá đó, chứ đừng nói đến một chiếc nhẫn chẳng ra gì.
Da đen và tóc húi cua sáng mắt, một triệu đấy, cứ như vậy chạy khỏi tay mình rồi.
Lúc này, bọn họ hối hận muốn chết rồi, nếu không phải đối phương không thể đụng vào được thì chỉ hận không thể lập tức lao lên đi cướp lại chiếc nhẫn vào tay rồi.
Chuyện càng khiến bọn họ không ngờ được là Diệp Phi Nhiên lại lắc đầu, không hề có dáng vẻ động lòng, quay đầu rời khỏi đám người.
Đạo sĩ ở phía sau vẫn chưa chết tâm nói: “Cư sĩ, mười triệu, đạo sĩ nguyện bỏ ra mười triệu mua chiếc nhẫn này”.
Diệp Phi Nhiên chẳng buồn quay đầu nói: “Đừng nói là mười triệu, cho dù một trăm triệu tôi cũng không bán”.
“Trời đất, đây là nhẫn gì vậy? Chẳng lẽ còn đáng tiền hơn nhẫn kim cương sao?”
“Không thể nào, một chiếc nhẫn sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy, tôi thấy là hai người họ đang diễn trò mà thôi…”
“Có phải đầu óc có bệnh không? Người ta đã đi rồi, còn diễn trò cho anh xem sao? Lại nói chiếc nhẫn này vốn không phải của anh ta, mà là của mấy người Da Đen kia dâng lên…”
Nghe thấy con số mười triệu này, Da Đen suýt nữa đã tức đến ngất đi, ngay cả đau đớn trên tay cũng quên mất.
Thứ đồ quý như vậy, bản thân lại đem đi ném vào đồ gốm, nực cười nhất là sáu triệu còn chưa lấy vào tay thì đã mất mười triệu rồi.
Mà đạo sĩ kia thấy Diệp Phi Nhiên kiên quyết không bán, ánh mắt bỗng trở nên hung tàn, sau đó rời khỏi phố cổ.
Diệp Phi Nhiên tiếp tục dạo một vòng ở phố cổ, gần như đều dạo hết một lượt các cửa tiệm, cũng không tìm được pháp khí bản thân mình muốn, chỉ đành thất vọng rời khỏi nơi này.
Sau khi rời khỏi phố cổ, anh tìm một nơi không người, lấy chiếc nhẫn chứa đồ khỏi tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!