Chương 33: Viện trưởng danh dự
Nghe Tào Hưng Hoa nói vậy, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng khi biết người thanh niên này là sư huynh của ông ấy.
Trong ấn tượng của mọi người, Tào Hưng Hoa là một người nổi tiếng trong giới trung y, một người đức cao vọng trọng, chắc sư huynh của ông ấy cũng phải có tuổi rồi mới đúng, chứ sao lại là một chàng trai khoảng 20 thế này?
Trương Bách bình tĩnh lại rồi khó tin hỏi: “Ông Tào, ông có nhầm không? Đây đúng là sư huynh của ông ư?”
Tào Hưng Hoa mặc lệ Trương Bách, sau đó đi tới cạnh Diệp Phi Nhiên rồi khom lưng chào: “Hưng Hoa tham kiến sư huynh”.
Mọi người lại được phen đứng hình, cũng khó trách họ, vì cảnh tượng trước mắt quá hãi hùng.
Với tuổi tác cùng kinh nghiệm của Tào Hưng Hoa thì ông ấy phải là sư phụ của chàng trai này mới đúng, nhưng ông ấy lại luôn miệng gọi người ta là sư huynh, đúng là khó mà tin nổi.
Tào Hưng Hoa không để ý đến ánh nhìn của người khác, mà chỉ một mực tôn trọng và sùng bái người sư huynh này.
Diệp Phi Nhiên gật đầu nói: “Ông đã xem qua tình hình của họ chưa?”
“Em vừa xem rồi, họ bị nhiễm âm khí nên mới hôn mê, nhưng tiếc là em kém tài nên không thể chữa được, phiền sư huynh ra tay rồi!”
Nói rồi, Tào Hưng Hoa đầy cung kính mời Diệp Phi Nhiên đi tới cạnh giường.
Diệp Phi Nhiên dùng thần thức quan sát ba người kia thì thấy họ đã bị một khí tức u ám bao phủ cơ thể, đúng là kiểu bị nhiễm âm khí.
“Ông chẩn bệnh rất tốt, đúng là họ đã bị nhiễm âm khí”.
Lưu Minh Dương định thần lại nói: “Ờ… ờm… anh gì ơi, xin hỏi, tình trạng của mấy cậu em tôi thế nào? Có chữa khỏi được không?”
“Có gì to tát đâu, châm cứu vài cái là xong”.
Dứt lời, Diệp Phi Nhiên lấy kim châm cứu ra rồi bắt đầu chữa trị cho cảnh sát đầu tiên.
Tạ Đông Lâm thấy hơi lo nên kéo Tào Hưng Hoa rồi nhỏ giọng hỏi: “Ông Tào, có được không vậy?”
Nhìn cậu thanh niên trẻ này, ông ấy đâm lo Tào Hưng Hoa nhiều tuổi rồi nên bị lừa.
Mới hai mươi tuổi thì khéo còn chưa thuộc bài ca sắc thuốc thì sao chữa bệnh được?
Tào Hưng Hoa bực bội nói: “Ông nói gì đấy? Sư huynh tôi đã ra tay thì sẽ trị được, có gì mà được với không được?”
Tạ Đông Lâm còn định nói tiếp, nhưng sau khi nhìn thấy cách châm cứu của Diệp Phi Nhiên thì chợt sững sờ nói: “Đây là… là… Hoàn Hồn Cửu Châm ư? Thật hay tôi nhìn nhầm vậy?”
Tào Hưng Hoa đắc ý nói: “Đương nhiên là thật rồi, Hoàn Hồn Cửu Châm là tuyệt kỹ của sư huynh tôi đấy”.
Là một bác sĩ trung y, Trương Bách đương nhiên biết sự kỳ diệu của Hoàn Hồn Cửu Châm nên lập tức sáng mắt với vẻ ngưỡng mộ.
Diệp Phi Nhiên đang thi triển châm pháp thứ sáu của Hoàn Hồn Cửu Châm là Trừ tà.
Chân khí hỗn độn của anh vừa âm vừa dương, hiện giờ nó đã chuyển hoá thành dương khí mãnh liệt, kết hợp với Hoàn Hồn Cửu Châm thì âm khí trong người bệnh nhân sẽ sớm được loại trừ thôi.
Năm phút sau, anh rút kim ra, cảnh sát đang hôn mê lập tức mở mắt rồi ngồi dậy.
Người đó quan sát xung quanh rồi hỏi Lưu Minh Dương: “Đội trưởng, sao em lại ở đây? Em bị sao thế? Rõ ràng em đang điều tra hiện trường cơ mà?”
Lưu Minh Dương: “Tiểu Vương, cuối cùng chú cũng tỉnh rồi. Trong quá trình kiểm tra, chú tự dưng hôn mê nên mới được đưa đến viện”.
Sau đó, tất cả mọi người đều phục Diệp Phi Nhiên sát đất. Họ đã đổi đến hai viện mà vẫn bó tay, thế mà anh chỉ châm cứu vài cái thì bệnh nhân đã tỉnh rồi.
Tào Hưng Hoa đắc ý nói: “Sao? Tôi nói rồi mà, không bệnh nào sư huynh tôi không chữa được”.
Loáng cái, Diệp Phi Nhiên đã chữa xong nốt cho hai cảnh sát khác, thể trạng của cả ba rất tốt như chưa từng bị hôn mê luôn.
Lúc này, Hạ Song Song mới đi vào. Nhìn thấy ba đồng nghiệp của mình đã khoẻ lại, cô ấy giật bắn mình, rõ cô ấy mới chỉ đi đỗ xe một lát thôi mà Diệp Phi Nhiên đã chữa bệnh xong rồi.
Thất tất cả mọi người đều quây quanh Diệp Phi Nhiên, cô ấy hỏi: “Sao rồi? Họ sẽ không bị hậu di chứng gì chứ?”
“Đương nhiên, họ đều khoẻ hết rồi”, Diệp Phi Nhiên nói: “Nhưng nơi đó mọi người đừng đến vào buổi tối, có việc gì thì giải quyết hết vào ban ngày đi”.
Tuy anh chưa đến tiểu khu kia, nhưng có thể đoán nhất định là một nơi nhiễm âm khí nặng.
Vì dương khí trong người mấy người kia yếu nên nhiễm cái là hôn mê ngay.
Lưu Minh Dương đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Phi Nhiên, anh ta nhìn đồng hồ thì thấy đúng giữa trưa.
Anh ta nói: “Bác sĩ Diệp, cảm ơn cậu. Thời gian vội vã, chúng tôi phải đi để điều tra nói đó.
Dứt lời là họ vội vã đi ngay, Hạ Song Song không lằng nhằng với Diệp Phi Nhiên nữa mà cũng đi theo nhóm cảnh sát.
Họ đi rồi, Tạ Đông Lâm mới thành khẩn nói với Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, cậu có muốn đến viện tôi làm việc không? Chỉ cần cậu đồng ý thì điều kiện gì tôi cũng chấp nhận hết”.
Ông ấy đang vô cùng kích động, giờ trung y đang suy yếu, nếu có thể mời một đại thần y đến làm việc thì chắc chắn sau này trung y sẽ như mặt trời giữa trưa.
Nghe viện trưởng nói vậy, Trương Bách bỗng cuống lên, giờ ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở đây. Nếu cậu thanh niên kia đến làm việc thì chắc địa vị của ông ta sẽ bị lung lay mất.
Diệp Phi Nhiên lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của viện trường, nhưng tôi là người ưa tự do nên không muốn gò bó”.
Anh thực lòng muốn phát triển trung y nhưng không muốn bị gò bó quá, càng không muốn vào làm việc ở một nơi có thể chế như bệnh viện.
Cạnh tranh ở đây rất phức tạp, không thích hợp với anh.
Tạ Đông Lâm thoáng vẻ thất vọng, sau đó vẫn cố nói: “Thế bác sĩ Diệp xem vậy được không nhé?