Chương 19: Phí khám bệnh của nhà họ Hạ
Sau khi đám côn đồ bị đưa lên xe, Vương Cường nhìn Diệp Phi Nhiên nói: “Đội trưởng Hạ, vị này là?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Ồ, tôi là ông chú của cô ta”.
Thấy tên này lại muốn chơi trên đầu mình, Hạ Song Song trợn mắt nhìn anh.
“Xe của tôi bị đập rồi, còn nhiều người đang đợi xử lý, anh tự mình về đi”.
“Được”.
Nói rồi Diệp Phi Nhiên mở cửa xe ra lấy đồ của mình xuống.
Anh cũng không muốn ở chung chỗ với Hạ Song Song quá lâu, lát nữa nếu biết đám côn đồ này đến đây vì mình, có lẽ người phụ nữ này sẽ làm ra chuyện gì đó.
Anh cầm đồ dùng thường ngày của mình đi về hướng trường học.
Hạng Vân Thiên ở trong SUV ngơ ngác, cảnh sát đến thật rồi nhưng mọi chuyện không diễn ra theo kế hoạch, người bị bắt không phải là Diệp Phi Nhiên mà là đám người mình tìm đến.
Mãng Xà tức giận hét lên: “Hạng Vân Thiên, chuyện gì thế này? Tại sao anh họ của mày lại bắt hết người của tao đi?”
Hạng Vân Thiên lắp bắp nói: “Tôi… tôi cũng không biết”.
“Tao nói cho tên họ Hạng mày biết… nếu hôm nay không thả người của tao ra khỏi đồn cảnh sát, ông đây vẫn chưa xong chuyện với mày đâu…”
Mãng Xà đang nói thì Hạ Song Song quay đầu lại nhìn về phía họ.
Khi nhìn rõ người phụ nữ này là Hạ Song Song, gã ta cũng có cả suy nghĩ chết quách đi cho rồi.
Mình thế mà lại bảo đàn em bao vây tấn công cô cả nhà họ Hạ, đội phó đội cảnh sát hình sự, mẹ nó, thế chẳng phải đang đùa giỡn với mạng sống, chê mình sống lâu à?
Nhà họ Hạ ở thành phố Giang Nam có địa vị thế nào? Chỉ cần búng nhẹ ngón tay là có thể nghiền chết gã ta.
Biết trước như thế thì dù có cho gã ta hai tỷ cũng không dám làm chuyện này chứ đừng nói là hai trăm nghìn, dù sao thì tiền nhiều hơn nữa thì cũng không quý bằng mạng mình đâu.
Nghĩ đến đây, gã ta vô cùng tức giận, bóp cổ Hạng Vân Thiên chửi rủa: “Họ Hạng kia, mày gạt tao, còn dám bảo tao ra tay với cô cả nhà họ Hạ, mẹ kiếp, mày muốn làm cái quái gì thế?”
Lúc này Hạng Vân Thiên cũng nhìn thấy Hạ Song Song, vùng vẫy đẩy tay Mãng Xà ra: “Anh Xà, tôi cũng không biết mà, ai mà nghĩ đến việc cô cả nhà họ Hạ lái chiếc Jetta chạy khắp nơi vậy đâu”.
Mãng Xà tức giận nói: “Tao mặc kệ, dù sao chuyện này đều là do mày, mày phải đưa hết người của tao ra khỏi nhà lao, sau đó bồi thường mười triệu tệ cho tao”.
“Mười triệu tệ?”, mặc dù nhà Hạng Vân Thiên có khá nhiều tiền nhưng mười triệu không phải con số nhỏ, gã nói: “Anh Xà, mười triệu có phải quá nhiều không?”
Mãng Xà ngoác to mồm nói: “Nhiều cái beep ấy, ông đây chọc vào cô cả nhà họ Hạ, không cần đến tiền để xoa dịu chuyện này à? Mười triệu tệ này vẫn chưa chắc đủ, thiếu một phân thì ông đây giết chết mày”.
Nghĩ đến sự tàn ác của Mãng Xà, Hạng Vân Thiên vội nói: “Anh Xà, anh đừng giận, tôi chắc chắn sẽ đưa tiền cho anh mà”.
Lúc này gã cực kỳ căm hận Diệp Phi Nhiên, không biết tên này ăn phải vận may gì mà có thể đi cùng với cô cả nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ, sau khi Tào Hưng Hoa đi rồi, Hạ Thiên Khải nói với Hạ Trường Thanh: “Bố ơi, hôm nay chúng ta đã quên một việc, không đưa tiền khám bệnh cho thần y rồi”.
Hạ Trường Thanh nói: “Bố con vẫn chưa đến mức hồ đồ, sao có thể quên được”.
Hạ Thiên Khải ngạc nhiên nói: “Bố, vậy ý bố là?”
Hạ Trường Thanh nói: “Bố chinh chiến một đời, cả đời này gặp được rất nhiều người, những người như thần y Diệp sau này chắc chắn sẽ có thành tựu to lớn, nhà họ Hạ chúng ta nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ấy.
Lần này cậu ấy đã cứu được mạng già này cũng là cơ hội của nhà họ Hạ, chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội kéo gần quan hệ với cậu ấy.
Nếu chúng ta chỉ đưa một ít tiền, e là rất khó để cậu thần y đó có cái nhìn khác về chúng ta, cho nên phí khám bệnh lần này chúng ta nhất định phải có một cái gì đó mới mẻ để cậu ấy cảm nhận được thành ý của nhà họ Hạ chúng ta”.
“Ồ!”
Hạ Thiên Khải hơi hiểu ra ý của Hạ Trường Thanh, đó là cố gắng hết sức tạo mối quan hệ với Diệp Phi Nhiên, anh ta cực kỳ đồng ý với điều này.
Trước tiên không nói đến sau này thế nào, nói thế nào thì tạo mối quan hệ tốt với thần y cũng không phải là chuyện xấu, thời khắc quan trọng còn có thể cứu được mạng.
Anh ta nói: “Bố nghĩ nhà họ Hạ chúng ta lấy cái gì làm phí khám bệnh thì được?”
Hạ Trường Thanh nói: “Tặng quà cũng là một loại học thức, như người ta vẫn nói giúp người khi hoạn nạn, phải tặng thứ người ta cần mới phát huy hết tác dụng.
Con lập tức bảo người đi điều tra gốc gác của thần y, xem thử bây giờ cậu ấy cần gì nhất, sau đó nhà họ Hạ chúng ta tặng cho cậu ấy”.
“Con biết rồi bố”.
Hạ Thiên Khải đồng ý rồi rời khỏi phòng, đi sắp xếp cho người làm giải quyết chuyện này.
Diệp Phi Nhiên không biết điều này, anh thấy vẫn còn lâu mới đến giờ ăn tối bèn cầm dụng cụ bếp và dược liệu trong tay đi vào một khách sạn năm sao bên cạnh.
Dù sao trường học cũng là ký túc xá, có người ra vào luyện dược cũng không phải là nơi mình có thể chế thuốc, so ra thì khách sạn yên tĩnh hơn.
Anh mở cửa phòng ra, cầm đồ lên đi vào trong, lúc này điện thoại trong túi vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, là một số điện thoại lạ số đuôi là 888.
Anh ấn phím trả lời: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng cả một người phụ nữ: “Tôi là Chu Lâm Lâm”.
Diệp Phi Nhiên lập tức trở nên phấn khích, kể từ sau kỳ nghỉ, anh đã không thể liên lạc được với bạn gái mình, cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì.
Anh sốt ruột nói: “Lâm Lâm, em ở đâu? Mấy ngày nay sao không thấy em? Đổi số điện thoại sao cũng không nói với anh?”
Anh vẫn tìm Chu Lâm Lâm trong mấy ngày qua, muốn chia sẻ tin vui của mình với cô ta nhưng tiếc là điện thoại không gọi được.
Chu Lâm Lâm lạnh nhạt nói: “Anh không cần biết tôi đang ở đâu, hôm nay tôi muốn nói với anh là chúng ta đã chia tay”.
“Lâm Lâm, em đang nói gì thế?”
Diệp Phi Nhiên bỗng cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng vốn cực kỳ phấn khích cũng dần bình tĩnh trở lại, anh không ngờ sau bao nhiêu ngày không liên lạc, vừa liên lạc lại thì bạn gái lại đề nghị chia tay.
“Anh không hiểu lời tôi nói sao? Từ bây giờ chúng ta đã chia tay rồi, không còn quan hệ gì nữa”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Tại sao? Chia tay nhất định phải có lý do đúng không?”
Anh rất coi trọng mối quan hệ này, nghĩ rằng Chu Lâm Lâm là người mà anh có thể sống với nhau đến già, chưa từng nghĩ đối phương sẽ đề nghị chia tay.
“Diệp Phi Nhiên, anh còn mặt mũi đòi lý do với tôi à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!