Chung Tĩnh Di theo bản năng nhìn về Giang Chí Thành, mang theo khiếp sợ và khó hiểu: “Sao anh có được nhiều tiền như vậy?”
“Anh cướp ngân hàng đúng không?”
Chung Gia Hỉ hỏi thêm.
Hai vấn đề khác nhau tiết lộ tính cách khác nhau của hai người.
Giang Chí Thành chỉ nhìn Chung Tĩnh Di, đáp: “Đây là tiền mấy ngày nay anh buôn bán kiếm được”
“Anh đùa ai đấy? Còn buôn bán kiếm được, anh mà cũng biết đi làm sao?”
Chung Gia Hỉ không phục ồn ào nói, ở trước mặt chị gái ruột, cậu ta không muốn trở nên nổi bật.
Nhưng cái tên anh rể này vẫn luôn khiến cậu ta rất khó chịu.
Ai cũng có thể khoác lác ở trước mặt cậu ta được, duy chỉ có Giang Chí Thành là không thể.
Giang Chí Thành quay đầu nhìn qua, nói: “Cậu không hiểu biết rõ về tôi, làm sao biết được tôi sẽ không làm được?”
“Có phải anh thế chấp nhà ở rồi hay không?” Tiếng Chung Tĩnh Di truyền vào trong tai.
Sắc mặt cô có hơi trắng bệch, mặc dù cô có ý nghĩ muốn ly hôn với Giang Chí Thành nhưng nếu bởi vì chuyện này dẫn tới việc Giang Chí Thành bán nhà ở thì sau này anh ta phải làm thế nào đây?
Từ điểm này cho thấy bản thân Chung Tĩnh Di vẫn rất thiện lương, chẳng qua là cuộc sống không như ý mới khiến cô suy SỤP.
“Anh nói thật.” Giang Chí Thành nói.
“Có quỷ mới tin anh!” Chung Gia Hỉ tiến lên đẩy tiền của Giang Chí Thành sang bên cạnh: “Tôi không cần biết là anh cướp từ ai hay là bán nhà ở, chị của tôi không cần tiền của anh, anh mau cút đi, đừng làm vướng chân ở chỗ này nữal”
Ồn ào ở phòng tài vụ dẫn tới sự chú ý từ bên ngoài.
Vừa vặn Đàm Tuấn Đạt đi qua nơi này, nghe thấy tiếng nói bên trong thì đi vào, khuôn mặt âm trầm nói: “Âm ï cái gì thế, đây là công ty, chứ không phải nhà của mấy người!”
“Giám đốc Đàm .... Trong lòng Chung Tĩnh Di hốt hoảng, vội vàng quay đầu muốn giải thích.
Mặc dù Chung Gia Hỉ không phải nhân viên trong công ty nhưng cũng biết rõ đây là người lãnh đạo trực tiếp của chị gái, huống hồ gì chị gái còn mới tạo thành tổn thất lớn cho công ty như vậy, đúng là không nên khiến cô thêm khó xử vào thời điểm này.
Cậu ta kiên cường ở trước mặt Giang Chí Thành nhưng cũng không muốn chậm trễ ở chỗ Đàm Tuấn Đạt, ngược lại còn mang theo chút lấy lòng nói: “Giám đốc Đàm, thật sự ngại quá, người này có bệnh tâm thần, tôi sẽ lập tức đuổi anh ta ra ngoài ngay đây!”
Dứt lời, Chung Gia Hỉ túm lấy cánh tay Giang Chí Thành, thấp giọng uy hiếp nói: “Tốt nhất là anh nên lập tức chạy lấy người cho tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí với anhl”
Nhưng Giang Chí Thành lại không có bất kỳ ý tứ gì là muốn rời đi cả, hắn chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đàm Tuấn Đạt một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!